Tô Yến tươi tỉnh trở lại, nhanh chóng kéo cả Phong Vân cùng Đường Song Nguyệt ra ngoài.
Trà Châu quả nhiên là danh xứng với thực. Đường phố tấp nập, thương nhân đông đúc. Tô Yến dường như quen với tất cả hàng quán ở đây. Nàng ta đi tới chỗ nào cũng nghe một câu: "Tô Yến cô nương." Phong Vân nhìn bộ dạng của Tô Yến có chút ghét bỏ, trông nàng ta chẳng đáng tin chút nào.
Còn Đường Song Nguyệt, nàng cũng chẳng quan tâm lắm, thấy chỗ nào hay hay lại kéo Phong Vân tấp vào. Cứ như vậy, tới xế chiều, Tô Yến đưa bọn họ đến một trà lâu gần bến cảng. Phong Vân mệt mỏi quăng đống đồ lên bàn. Nàng thực sự cảm thán khả năng vơ vét đồ của tiểu thư nhà mình: "Người mua nhiều đồ quá rồi. Ba người chúng ta không thể ăn hết được."
Đường Song Nguyệt phẩy phẩy tay nói: "Em yên tâm, với ta không gì là không thể." Vừa nói nàng vừa ăn một miếng bánh táo, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng. Đường Song Nguyệt như một đứa trẻ, có đồ ăn ngon liền nhoẻn miệng cười. Cả Tô Yến lẫn Phong Vân tuy không phải lần đầu thấy bộ dạng tham ăn của nàng, nhưng cơ bản vẫn không tin nổi đây thực sự là môn chủ của bọn họ.
Lúc đó, gần thành Trà Châu.
Một thiếu niên mặc hắc y, thúc ngựa điên cuồng đuổi theo vị nam tử phía trước, không ngừng gọi: "Công tử! Công tử! Người không thể bỏ đi như thế a. Sắp tới đại hôn rồi, người không thể bỏ đi như vậy a. Công tử!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-coc-bia-mot-bi-mat/2706155/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.