Lưu lão nhíu mày nhìn Đường Song Nguyệt nhưng vẫn đuổi theo tên nhóc, trên đường đi còn để lại kí hiệu cho nàng dễ tìm thấy bọn họ. Khi Đường Song Nguyệt tới được ngôi miếu bỏ hoang bên ngoài thành, nàng đang định gọi Lưu lão liền bị ông ra hiệu im lặng. Nàng nhìn theo hướng ngón tay ông chỉ vào trong.
Ở đó có hai đứa trẻ đang trò chuyện với nhau, một là tên nhóc con đó, người còn lại là một bé gái nhìn khá giống hắn. Đường Song Nguyệt im lặng lắng nghe. Tên nhóc nói, giọng có chút buồn: "Tiểu Vân, hôm nay muội ăn tạm màn thầu này nhé. Huynh xin lỗi vì không kiếm được thứ gì ngon hơn." Bé gái kia vui vẻ nhận lấy rồi chia đôi chiếc bánh: "Ngày nào huynh cũng phải cực khổ đi kiếm đồ ăn, sao muội có thể đòi hỏi được. Chỉ tiếc chân của muội không tốt, nếu không.. muội sẽ đi cùng huynh." Cô bé nhìn xuống bên chân đang sưng đỏ của mình, khuôn mặt đượm buồn.
Đường Song Nguyệt đứng ở xa nhìn vết thương không rõ muốn tiến lại gần để xem, đột nhiên nàng dẫm phải một cành cây. Một tiếng "rắc" rất nhỏ vang lên, nàng nhắm mắt, nhẹ nhàng nhấc chân lên. Chỉ là rất nhanh nàng đã thấy một cây gậy chĩa vào mình. Tên nhóc đó đã xuất hiện trước mặt nàng, khuôn mặt đầy giận dữ nói: "Các ngươi theo ta đến đây có mục đích gì?"
"Ha.. ha.. cái đó.." Đường Song Nguyệt quay đầu, ánh mắt cầu cứu Lưu lão. Ông không nói gì, cứ thế quay mặt đi. Nàng đành bất lực mà trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-coc-bia-mot-bi-mat/2706133/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.