Lạp Giang Nam thét lên như một kẻ mất trí, gương mặt nàng ta đỏ bừng vì nước mắt
“Bệ hạ, rõ ràng là ngài không muốn thương lượng, ngài chính là muốn diệt đất nước Giang Nam của ta.”
Cố Vị Dịch vẫn vậy, gương mặt cùng thái độ từ đầu đến bây giờ chỉ là một màu u tối đáng sợ.
Hắn còn chẳng nhìn lấy đám người của Giang Nam đó một chút, một chiếc khăn tay có màu hồng nhạt lại có giá trị cao quý hơn bọn họ gấp cả trăm ngàn lần.
“Công chúa nước Giang Nam thông minh thật đấy, đoán đúng rồi.”
Mặc dù đều là những câu nói đùa cợt, nhưng giọng nói chẳng phải như vậy, lạnh lẽo đến rùng mình người nghe.
Tên xứ giả còn lại của nước Giang Nam đang cố gắng giữ lấy công chúa của mình liền vội vàng buông tay ra, đi vài bước gấp gáp về phía trước rồi quỳ thụp xuống.
“Bệ hạ, ngài hãy xin nghĩ lại đi ạ. Nếu chiến tranh xảy ra, người dân vô tội của Giang Nam sẽ chết rất nhiều. Bọn họ đều là những người không có tội mà Bệ hạ.”
Tên xứ giả đó nói tha thiết, giọng điệu như cầu xin.
Ngược lại, Cố Vị Dịch chẳng hề để tâm.
Ngay từ đầu đã nói, cái hắn muốn chỉ có một và…
“Những con chó như các ngươi thật quá trung thành, chủ trị vị không tốt thì đến những con chó phải chịu mọi lỗi lầm đó thôi.”
Dừng một chút, hắn lại nói:
“Trẫm xâm lược, không phải chiến tranh.”
Đất nước của ta gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chut-tinh-yeu-danh-cho-han/2979602/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.