Quá mệt mỏi vì không được nghỉ ngơi. Lạp Giang Nam cùng đám tùy tùng đi hơn một tuần mới có thể trở về đất nước Giang Nam.
Nhà vua Giang Nam đang vui mừng vì ông nghĩ tất cả đã thành công, đất nước của ông ta sẽ không bị xâm lược nữa.
Nhưng…
Dòng suy nghĩ chợt tắt khi một tên binh lính đi vào và nói rằng công chúa đã trở về.
Khi tên lính đó vừa dinh lời đã thấy Lạp Giang Nam cùng đám tùy tùng đã đến cửa điện.
Người gầy go, mặt xanh xao cho thấy bọn họ vô cùng mệt mỏi và thê thảm.
“Giang Nam, con làm sao vậy? Nhà vua bên đó đã đồng ý rồi chứ?”
Ông ta không quan tâm sự mệt nhọc của con gái, gấp gáp hỏi thẳng vào vấn đề.
Một hai chiếc gương mang theo lúc đầu được vài tên binh lính mang vào, toàn bộ đều còn y nguyên.
Ông ta trừng mắt nhìn, như không thể tin vào mắt mình.
“Phụ hoàng, con không thành công rồi…”
Lạp Giang Nam mệt mỏi lên tiếng, ánh mắt không kiểm soát được mà trộm nhìn mấy chiếc gương đó mấy lần.
Tống Giang Nam nhìn vào những chiếc gương cùng đứa con gái của mình đứng ở dưới đó, đám tùy tùng đi theo đã quỳ xuống dưới thảm đỏ từ bào giờ.
Giang Nam chính là họ của hoàng thất, chữ đầu tiên chính là tên. Ở đất nước này thì tên trước rồi mới đến họ sau.
Nha Nhạc Kình mồ hôi chảy đầm đìa, gương mặt thể hiện sự lo lắng rõ ràng, như nhớ ra chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chut-tinh-yeu-danh-cho-han/2979600/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.