Bóng dáng mờ ảo của một người nam nhân đang đứng ngoài cửa thư phòng làm việc, ánh trăng lấp ló tương phản xuống mặt hồ trong veo của buổi khuya, tạo nên khung cảnh vô cùng đẹp đẽ.
Người không như cảnh vật, u sầu vô biên.
Không lo về nước, chiến tranh xảy ra. Lo là vì Hoàng Hậu.
Mùa Đông đến có nghĩa rằng đã sắp kết thúc một năm rồi, nàng vẫn không quay trở về?
“Bệ hạ, ngài hãy bảo trọng long thể, đã hơn nửa đêm rồi ạ.”
Vị thái giám lớn tuổi đi ngang qua thư phòng của hắn đã thấy ánh đèn sáng lấp ló ở bên trong, mạo muội mà đi vào. Đến cánh cửa bên phải thì đã gặp được chủ nhân của căn phòng này.
Hoàng Đế Bệ Hạ đã ở trong thư phòng này trọn vẹn qua mùa Thu.
Có đôi lúc các quan đại thần trong triều cũng tự hỏi với nhau rằng vị Hoàng Hậu nhỏ tuổi này rất quan trọng với Bệ Hạ sao? Từ lúc Hoàng Hậu mất tích, Bệ Hạ như phát điên, sai nguồ đi tìm kiếm tung tích của Hoàng Hậu, bản thân mình vùi mình vào trong đống giấy tờ dày cộp. Bọn họ cũng chẳng khác là bao nhiêu, một ngày bọn họ chẳng thể yên giấc, bận rộn đi tìm kiếm khắp nơi. Thậm chí, có người còn cho rằng xâm lược Giang Nam chỉ là mục đích đi tìm Hoàng Hậu.
Nhưng thâth chất là như vậy. Bọn họ nói hoàn toàn không hề sai.
Ở hôn lễ lúc trước, hẳn là ai cũng đã từng nhìn thấy được Hoàng Hậu, một nữ tử nhỏ tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chut-tinh-yeu-danh-cho-han/2979595/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.