Ăn cơm tối xong nghỉ ngơi một lúc, Mục Đồng dắt nhóc chó ra ngoài đi dạo như mọi ngày.
Gần đây mưa liên miên, trên đường vẫn còn lưu lại vệt nước đọng chưa khô. Trên phương diện này Đa Đa bánh bèo lắm, lần nào cũng phải thay giày dùng riêng cho thú cưng cho nó thì nó mới chịu ra ngoài đi dạo.
"Hôm nay tụi mình không ra ngoài lâu quá đâu, nhỡ chút nữa lại mưa."
Mục Đồng cầm dây dắt chó, cúi đầu nhìn Đa Đa đang ngửi tới ngửi lui dưới gốc cây kế bên, đợi nhóc chó đi vệ sinh xong rồi về nhà.
Bỗng dưng có một vật thể đen thui nhảy đến bên chân cậu, Mục Đồng giật thót, nhìn kỹ lần nữa, hoá ra chỉ là một con cóc.
Cậu không để ý thấy sự việc có gì đó sai sai, chừng hai ba giây sau, khi Đa Đa ngẩng đầu lên, Mục Đồng mới phát hiện, lúc này miệng nhóc chó đang sùi bọt mép.
Cậu chưa bao giờ gặp tình huống thế này, trong nháy mắt, cả người rơi vào trạng thái hoảng loạn vừa ngớ ra vừa sợ hãi. Cậu dùng đôi tay run run lấy điện thoại ra, lên mạng tìm bệnh viện thú y gần nhất, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Đa Đa đến đó.
Hơn 7 giờ tối, hẳn nhân viên công tác đang ăn cơm, ngoài Mục Đồng, tạm thời không tìm thấy người nào khác trong sảnh chính của bệnh viện thú y.
"Xin chào, cho hỏi có ai ở đây không ạ?" Mục Đồng sốt ruột gọi to.
"Cho hỏi tôi có thể giúp gì cho bạn?"
Một giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chut-ngot-ngao/3456947/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.