Quân Viễn vô tình bị chính mẹ vợ tương lai móc mẽ. Đột nhiên cảm nhận ánh mắt của Minh Tuệ có chút đáng sợ, anh toát mồ hôi chuyển chủ đề:
- Nào, vừa nãy chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ…
Dáng vẻ lúng túng của Quân Viễn khiến ai nấy đều buồn cười. Hóa ra cậu trai này cũng biết xấu hổ. Để Quân Viễn đỡ ngượng ngùng, người lớn bắt đầu câu chuyện của họ:
- Phải rồi, Mun làm quen với chú này đi.
Cô bé gật đầu:
- Vâng ạ, cháu tên Minh Tuệ! Còn chú?
- Còn chú là Hoàng, rất vui được làm quen.
Vậy là cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ. Bữa cơm chiều cũng tràn ngập thâm tình. Lúc nhìn chú Hoàng đối xử với mẹ, Minh Tuệ mới hiểu hóa ra thứ bấy lâu nay cô thấy giữa bố mẹ là tình bạn chứ không phải tình yêu.
Tuy người mà bố yêu đã không còn, nhưng cuối cùng mẹ lại được hạnh phúc. Giống như bà đang đại diện viết tiếp mối tình còn dang dở của cả hai.
Vậy là câu nói đó đã đúng, nó không phải dành cho Minh Tuệ, mà là cho mẹ của cô bé.
“Bởi vì trái đất tròn nên những người yêu nhau cuối cùng sẽ trở về với nhau”.
…----------------…
Đến khi Quân Viễn và Minh Tuệ rời đi thì trời đã tối. Suốt quãng đường về, cô bé chỉ im lặng hướng ra cửa sổ, không liếc mắt nhìn Quân Viễn một cái.
Đến khi cả hai đi vào nhà, anh mới lẽo đẽo đi sau Minh Tuệ như một cái đuôi:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chu-mot-em/3348871/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.