Đầu Vĩ Khang hơi cúi. Hắn không nói được gì, đúng ra là không có tư cách.
Quân Viễn tựa lưng vào ghế, anh kiêu ngạo nói một câu:
- Làm những chuyện dơ bẩn đó mà vẫn còn mặt mũi nhờ tôi giúp đỡ?
- T-Tôi đã vào đến đường cùng rồi… xin lỗi… làm ơn…
Lâu lắm rồi mới thấy Vĩ Khang thê thảm như thế này.
Nhiều ngày qua hắn đã phải vật lộn với bên điều tra và vướng vào các vụ kiện. Nhà vợ cũng đơn phương ly hôn, cắt đứt quan hệ với hắn. Lần này coi như sẩy chân rơi thẳng xuống vực thẳm. Nếu mọi chuyện không thuận lợi, Vĩ Khang có thể phải vào tù. Vấn đề lớn như vậy nên hắn mới phải vứt bỏ lòng tự trọng để lén lút gặp mặt “người bạn năm xưa”.
Quân Viễn nghĩ đến tất cả những chuyện mà Vĩ Khang đã gây ra cho mình và Minh Tuệ ở lẫn quá khứ và hiện tại. Anh chạm đầu ngón tay vào vết sẹo thông qua lớp tay áo. Đôi lông mày thanh tú khẽ cau lại.
Bỗng một tiếng điện thoại vang lên, Quân Viễn vội rút máy ra từ túi quần. Anh ngạc nhiên khi thấy màn hình hiện lên số điện thoại của mẹ Minh Tuệ:
- A lô cô Lâm?
Giọng bên kia sốt sắng:
“Viễn ơi, cháu dành chút thời gian về đây được không? Mun nó biết chuyện rồi…”
- Sao ạ?
“Về gấp đi cô sẽ giải thích sau. Bây giờ chỉ có cháu mới khuyên con bé được thôi”
- Được ạ, cháu đi ngay.
Quân Viễn nghe đến đây thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chu-mot-em/3348869/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.