Nhìn thấy cô bé bị mình trêu cho đứng im như tượng đá, chú không nỡ giữ cô lâu thêm nữa. Chú buông tay Minh Tuệ, lùi lại một bước để cô có chút không gian bình tâm lại.
- Này... Chú muốn hỏi...
Bỗng nhiên Quân Viễn ngập ngừng, Minh Tuệ thấy có chút lạ. Cô đưa đôi mắt trong veo nhìn chú:
- Dạ?
- Mun... có đồng ý ở bên chú không?
Câu hỏi khiến trái tim Minh Tuệ như ngừng đập. Đầu óc cô tạm thời trống rỗng. Quân Viễn kiên nhẫn nhắc lại:
- Mun làm người yêu của chú nhé? Được không?
- ...
...----------------...
Bầu trời buổi tối như một chiếc hũ thủy tinh chứa đựng ngàn vì sao. Mặt trăng khuyết treo mình trên đỉnh đầu của dãy phòng trọ.
Lâm Minh Tuệ vừa ăn cơm vừa nói chuyện với chiếc điện thoại được mở loa trên bàn:
- Tối mai hở chú?
"Ừ, em có thời gian không?"
Âm thanh rè rè phát ra từ loa, nó nửa ấm nửa lạnh, là chất giọng đặc trưng của Quân Viễn. Bên má Minh Tuệ phồng lên vì nhai cơm:
- Để em xem đã. Vì em đang phụ giúp bạn đồng nghiệp thu thập lại thông tin khách hàng nên...
"À, chuyện đó thì không cần. Tất cả dữ liệu dù có cố tình xóa trên web thì chú vẫn giữ vài bản trên icloud và PC riêng".
Cô bé nghe đến đây thì tròn xoe mắt. Qua nay hai người con gái mất ăn mất ngủ vì chuyện này, vậy mà Quân Viễn có dữ liệu trong tay vẫn tỉnh bơ để họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chu-mot-em/3320068/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.