Vài ngày sau đó Minh Tuệ vẫn đi làm như bình thường. Cô đến công ty và ngồi vào vị trí quen thuộc.
Những đồng nghiệp xung quanh bắt đầu bàn tán về mối quan hệ của cô với tổng giám đốc, ngày nào cũng vậy, nghe phát ngán. Cô chỉ ước Quân Viễn ở đây và chửi cho bọn họ một trận vì tội buôn dưa lê trong giờ làm.
Đến gần trưa, Minh Tuệ mệt mỏi vươn vai vì đống tài liệu chưa xử lí xong. Bỗng điện thoại nhận được tin nhắn từ Quân Viễn.
[Mun, đi ăn không?]
Cô nhìn đồng hồ dưới góc máy tính rồi đáp.
[Còn nửa tiếng nữa mới hết ca sáng mà \=\=" Với lại trưa nay em lười quá, không ăn đâu. Để tối rồi tính]
[Không được. Tối nay chú bận rồi]
[Vậy thì để hôm khác ~.~ ]
[10 giây nữa không ra khỏi phòng thì đừng trách chú ác ]
Minh Tuệ bĩu môi, chế giễu chú suốt ngày chỉ biết hù doạ. Mấy ngày đầu còn sợ chứ bây giờ thì đã quá quen. Cô còn chưa hỏi tội chuyện chú hôn trộm lúc người ta đang ngủ. Cho dù lúc đó chú đang say thì cũng là lợi dụng hơi cồn. Đợi đến lúc cô khui ra, không biết chú giấu cái mặt già đó đi đâu.
Cô bé chưa kịp tập trung vào việc đã nghe tiếng Quân Viễn:
- Lâm Minh Tuệ!
Gọi cả họ lẫn tên? Cô giật mình nhìn ra phía cửa. Chú đứng đó, nụ cười nhếch mép điển trai hiện trên khuôn mặt. Nhưng dưới góc nhìn của Minh Tuệ, chú cười lộ rõ vẻ lưu manh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chu-mot-em/3318110/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.