Quân Viễn ở dưới bếp nghe có âm thanh trên phòng thì ngay lập tức chạy lên. Chú vội mở cửa:
-Mun, em có sao... không...
Tiếng nói trầm của Quân Viễn nhỏ dần về phía cuối câu khi thấy Minh Tuệ đang nằm yên trên giường. Chú nhìn quanh, mắt chưa quen với bóng tối nên chỉ thấy mờ mờ mọi vật, có vẻ như không có gì thay đổi.
Quân Viễn kéo chăn, đắp cho cô gái nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh giường, ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu.
Mặt khác, Minh Tuệ vã mồ hôi lo sợ vì cô chỉ giả vờ ngủ. Chú mà biết mình lục lọi đồ đạc, chắc chắn sẽ mắng cho thúi đầu. Chẳng biết ông chú già này còn ở đây làm gì, không mau đi ra ngoài đi.
Minh Tuệ bỗng cảm nhận được một hơi ấm. Bàn tay gân guốc của Quân Viễn vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô. Chú đang nghĩ gì đó trong đầu, cô chẳng đoán được. Từng cử động cứ thế dịu dàng, nhẹ nhàng di chuyển trên làn tóc.
.
.
.
Rồi chỉ vài giây sau đó, Minh Tuệ bỗng mở trừng mắt, con tim đập loạn. Bờ môi lạnh của cô cảm nhận được đôi môi ấm áp của Quân Viễn. Chú cúi sát rồi hôn cô. Trên người còn phảng phất mùi rượu.
Gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Đầu não của Minh Tuệ rối tung lên, cơ thể cứng như cục đá, hai tay xiết chặt lấy ga giường. Quân Viễn đang say? Mình nên làm gì đây?
Nụ hôn kết thúc, không ngắn cũng không dài, Quân Viễn chậm rãi đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chu-mot-em/3318108/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.