Quân Viễn chạy xe vào một ga-ra. Bên trong chỉ có thêm một chiếc xe máy dựng ở góc tường, không hơn không kém. Sát vách ga-ra là nhà của chú. Chỉ vỏn vẹn ba tầng, là kiểu nhà có lối kiến trúc hiện đại. Tưởng gia đình chú phải ở trong biệt thự xa hoa lộng lẫy chứ như này thì quả thật hơi khiêm tốn so với mức thu nhập của mình.
Minh Tuệ theo sau Quân Viễn vào nhà. Thấy chú cất giày lên kệ, cô cũng làm theo rồi lẽo đẽo bám sau lưng người ta. Cô nói nhỏ:
"Em tự ý vào như này, nhỡ tí nữa bố mẹ chú hỏi... em biết trả lời sao? Lỡ chạm mặt chủ tịch nữa... Em sợ là..."
Quân Viễn thấy bộ dạng lén lút của cô thì không nhịn được cười:
- À... Vậy để chú gọi họ xuống cho em đỡ sợ nhé?
- H-Hả?
Chú hướng mặt lên tầng, nói lớn:
- Bố mẹ ơi!!!
Minh Tuệ giật bắn mình, vô thức nấp sau tấm lưng rộng của Quân Viễn. Chú phì cười:
- Ha ha, đùa đấy cô nương! Tôi sống một mình!
Nghe đến đây, Minh Tuệ thả lỏng. Cô khoanh tay lườm nguýt:
- Còn có tâm trạng trêu đùa nữa. Đúng là người già.
- Ha ha. Được rồi, chú già.
.
.
.
Màn đêm buông xuống. Lâm Minh Tuệ đã ngủ trong phòng riêng, chỉ còn Quân Viễn ngồi một mình dưới bếp. Chú vừa uống rượu vừa xử lí chuyện công việc. Sau một hồi ngẫm nghĩ, Quân Viễn cũng quyết định nhắn tin cho chủ tịch.
[Chị, chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chu-mot-em/3318107/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.