"Cạch"
Cánh cửa được mở ra. Bên trong căn phòng nhỏ trống trơn, chỉ có các hộp lớn xếp lên nhau như thường lệ, không có gì khác thường.
Hai người phụ nữ bước vào. Người lớn tuổi hơn lên tiếng:
- Em để ở góc này cho gọn.
.
.
.
Quân Viễn và Minh Tuệ đang trốn trong chiếc tủ lớn. Không gian nhỏ hẹp làm cả tấm lưng cô gái nhỏ cảm nhận được sự ấm nóng từ cơ ngực săn chắc. Quân Viễn vòng tay qua người cô, một tay ôm eo, tay còn lại bịt miệng nhỏ.
Ôi mùi nước hoa... Còn cái tư thế này... lỡ như có người mở ra thì chết.
"Em đếm hàng trong thùng luôn nha chị?"
"Ừ, đếm xong thì em nghỉ trưa được rồi. Buổi chiều chỉ cần nhập số liệu vào thôi".
"Dạ".
Minh Tuệ vừa nghe đã biết là giọng của Bảo Nguyên, con nhỏ bạn thân bấy lâu nay của mình. Bình thường con nhỏ chỉ làm ở tầng dưới, đúng hôm nay lại phải lên đây xếp hàng hóa.
Trời ơi, Trái Đất có thể đừng tròn như vậy được không?
Tiếng cửa đóng, quản lý đi ra ngoài, chỉ còn một mình Bảo Nguyên trong phòng. Đương nhiên cô không biết đang có hai người trong tủ nhấp nhổm như trên đống lửa.
"Để coi... 2, 4, 6..."
Lẫn trong tiếng đếm của Bảo Nguyên là tiếng trái tim đập loạn. Quân Viễn thấy rõ mồn một phản ứng của bản thân, chẳng hiểu sao lại có cảm giác bức bối khó chịu khi vòm ngực cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của Minh Tuệ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chu-mot-em/3318100/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.