Đỗ Quân Viễn ra đến cửa hàng tiện lợi, cậu đi một vòng chọn các gia vị cần thiết.
Dáng người cùng khuôn mặt dễ nhìn của thiếu niên thu hút những cô gái xung quanh. Vì bị người khác giữ lại hỏi thông tin liên lạc cùng việc quên ví, cậu mất kha khá thời gian để từ chối và thanh toán qua điện thoại.
Khi Quân Viễn về đến nơi, bạn bè đã đến đông đủ. Người nào người nấy yên vị trên bàn ăn, chỉ đợi cậu về.
Trong không khí náo nhiệt ở căn bếp, Quân Viễn lớn tiếng gọi:
- Mun! Xuống ăn tối!
Chàng trai đợi vài giây nhưng không thấy phản hồi. Tưởng rằng tiếng nói chuyện của đám bạn quá to, cô gái nhỏ không thể nghe thấy, Quân Viễn bước đến chân cầu thang để giảm khoảng cách:
- Mun ơi? Có nghe không đấy?
Đáp trả cậu tiếp tục là một sự im lặng. Quân Viễn đành bước lên tầng, thấy cánh cửa phòng của Minh Tuệ đóng kín. Tay nắm cửa bị khóa trái từ bên trong khiến cậu không thể vặn.
- Em ở trong đó hả? Xuống nhà ăn với bạn chú nè.
"Cộc cộc"
Gõ cửa mãi mới có một tiếng nói nhỏ xíu phát ra từ trong phòng.
"Em không xuống đâu..."
Quân Viễn có hơi ngạc nhiên, lẫn trong đó là sự lo lắng:
- Sao vậy? Có chuyện gì à?
"..."
Chàng trai gõ cửa thêm vài lần và yêu cầu cô bé mở ra. Trước sau gì cũng phải xuống nhà ăn tối, không thể để cái bụng rỗng mà đi ngủ được.
Cánh cửa hé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chu-mot-em/3318092/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.