Đó là một buổi sáng mùa thu trong lành, ông mặt trời lười biếng trốn sau những tảng mây khổng lồ. Không khí se lạnh, khoác lên mình một màn sương mỏng.
Quân Viễn thức dậy từ sớm để chuẩn bị đến trường. Thiếu niên phụ giúp cô chú họ Lâm nấu bữa sáng rồi nhận nhiệm vụ lên phòng gọi đứa con gái bé nhỏ thức dậy.
"Cộc cộc"
Cậu gõ nhẹ lên cửa, nói:
- Mun ơi? Nhóc dậy chưa?
Minh Tuệ nghe âm giọng trầm nhưng trẻ trung, ngay lập tức đoán ra người đứng sau cánh cửa. Cô ngồi bật dậy, lon ton chạy ra mở cửa. Gương mặt cô bé không hề ngái ngủ, ngược lại còn cười toe toét:
- Chào buổi sáng! Hoàng tử!
Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc Quân Viễn chuyển đến đây sống. Cô bé luôn gọi cậu như thế, nhưng đối với Quân Viễn, đây chỉ là trò đùa trẻ con. Cậu đảo mắt một vòng rồi thở dài:
- Đã nói là đừng có kêu như vậy nữa, nghe gớm quá!
Minh Tuệ không phục nên phồng má ra vẻ giận dỗi. Quân Viễn chống hông như đáp trả hành động của cô. Cậu nói tiếp:
- Xuống ăn sáng đi cô nương! Mơ mộng suốt! Anh không phải là hoàng tử đâu.
- Em xem trên tivi, cứ trẻ đẹp thì là hoàng tử hết!
Thiếu niên nghe xong thì phì cười. Cậu cúi xuống cho vừa tầm mắt với cô gái nhỏ:
- Mấy công chúa trong phim đa số đều đến tuổi lấy chồng rồi. "Hoàng tử" chắc già khú đế! Mun mới 10 tuổi, có khi phải gọi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chu-mot-em/3318091/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.