Ở một nơi nào đó, trong một căn phòng nào đó, có một người nào đó…
“Ai da...nhẹ chút, nhẹ chút.”
“ Im ngay, anh còn kêu nữa em liền chặt đứt tay anh, như thế đỡ đau hơn nhiều đấy.”
“ Cái gì chứ, Bạch Ngọc Y, em đúng là đồ nhẫn tâm.”
Tức thì Ngọc Y nổi xung, y như con mèo xù lông nhào tới bóp cổ Mạc Trúc:
“ Cái gì, nói lại xem, người dám gọi cả họ của lão nương à? Lão nương cho ngươi nói lại lần nữa đó.”
“ Khôn...g...dám...khụ khụ...mau b...uông...kh...ông...a..nh chết...ngạt...t...bây giờ....”
“ Hừ! Tha cho người lần này.”
“ Đa tạ nữ hiệp tha mạng.”
Đình Tuyên nãy giờ im lặng băng bó cho Mạc Trúc cuối cùng cũng mở miệng vàng:
“ Xong rồi, đạn bạc vô hiệu hóa khả năng liền vết thương của cậu rồi, chắc phải vài ngày nữa chúng ta mới có thể tiếp tục đi tìm Hàn.”
“ Kể cũng lạ, sao chị ấy không nhận ra chúng ta nhỉ?”- Nhắc đến Liêu Trúc Hàn, Ngọc Y lại bày ra một bộ mặt khó hiểu hết sức. “ Cứ như không hề quen biết vậy! Hay là chị ấy còn hận chúng ta không giúp đỡ mình nên coi như không quen không biết.”
“ Có lẽ không phải đâu, biểu hiện của cô ấy không giống như giả vờ.”- Đình Tuyên đưa ngón tay út đẩy gọng kính rồi tiếp tục – “Ánh mắt cô ấy khi đó nhìn chúng ta chất đầy khỏ hiểu, chứ không mang thù hận, cũng như có sự xa cách trong đó.”
“ Sự xa cách?”
“ Ừ, có lẽ cô ấy thực sự không hề biết chúng ta là ai.”
“ Không thể nào! Làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cho-dung-duoi-anh-mat-troi/115015/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.