Cô nghi hoặc quay đầu lại, cau mày suy nghĩ xem rốt cuộc mình gặp họ bao giờ chưa, sao cô gái kia lại biết tên của mình. Vừa lúc đó Đình Tuyên cũng lên tiếng:
“ Trúc Hàn, xin lỗi! Mặc dù chúng tôi không muốn bắt cậu chút nào nhưng đây là mệnh lệnh, chúng tôi không thể không tuân theo.”
Cô cảm thấy rất khó hiểu, sự thật là cô đã giúp họ, sao giờ lại biến thành bọn họ đến để bắt mình thế này?
“ Tại sao tôi phải theo các người chứ, tôi cũng sẽ không dễ dàng để các người bắt đi như vậy!”
“ Chị đừng làm khó tụi em nữa có được không?”
“ Không làm khó các người có nghĩa là tự làm khó chình mình, tôi đâu có ngu.”
“ Vậy không còn cách nào khác là phải cưỡng chế, Trúc Hàn, hiểu cho chúng tớ.”
Liêu Trúc Hàn đang bị thương, nếu bây giờ muốn đánh lại bọn họ thì e là hơi khó bởi tay cô vẫn chảy máu không ngừng, lượng máu hao hụt quá nhiều đi. Thực chất Huyết tộc bị thương rất nhanh sẽ liền lại nhưng vì có li do nên cô chỉ có năng lực của một Huyết tộc thôi, chứ khả năng tự điều trị vết thương thì không còn. Đúng lúc Mạc Trúc sắp sửa bắt được cô thì...
ĐOÀNG...
Có thứ gì đó xé không khí mà đến...
Một viên đạn. Hay chính xác là một viên đạn bạc đang xé gió lao đến, mạnh mẽ với tốc độ kinh người rồi ghim mạnh vào bả vai Mạc Trúc. Liêu Trúc Hàn nhẹ xoay người thoát khỏi vòng khống chế, lúc định thần lại thì nhận ra người đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cho-dung-duoi-anh-mat-troi/115014/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.