“ Ây da, Tiểu Hàn Hàn à, em nói thử xem, con người sao lại có thể làm ra những chuyện nhàm chán như vậy chứ. Cái công viên này ngoài phong cảnh ra thì đâu có cái gì đâu. Tại sao lại nhiều người đến đây vậy. Vô bổ.” Đình Lam vừa bĩu môi vừa che bai.
Liêu Trúc Hàn liếc anh ta bằng ánh nhìn khinh bỉ, cất giọng chế giễu:
“ Đình tiên sinh à, anh nghĩ đây là đâu hả, chẳng lẽ anh muốn tôi dẫn anh đi săn, nếu không hài lòng hoặc cảm thấy nơi này không đủ đẳng cấp để anh ngó mắt tới thì không sao, tôi đi một mình cũng được anh cứ việc về đi cho khỏi bẩn mắt.”
“ Ây da, đừng như vậy mà, em như vậy sẽ làm người ta đau lòng nha.” Vừa nói anh ta vừa vô lại ôm ngực mình như bị tổn thương sâu sắc xáp lại gần cô. Liêu Trúc Hàn nghe thấy giọng nói mang theo phần nũng nịu của anh khiến da gà cô rơi đầy đất, xoa xoa cánh tay mình cô không khỏi có cảm giác muốn ói.
Nhìn hành động kì lạ của cô Đình Lam tò mò hỏi.
“ Tiểu bảo bối, làm gì vậy?”
“ Nhặt da gà.” Liêu Trúc Hàn không thèm nhìn anh ta mở miệng đáp.
“ Hức, người ta nói có vài câu mà em đã chán ghét thế rồi sao? Em có biết em làm tôi tổn thương đến nhường nào không?” Lại là cái giọng nũng nịu này. Cô chán ghét quay đầu, giơ túi xách lên đập vào người anh. Vừa đánh vừa nói “ Anh đi chết đi cho tôi, ai cho anh giở cái giọng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cho-dung-duoi-anh-mat-troi/115008/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.