Tan ca, Liêu Trúc Hàn thu dọn đồ đạc rồi xuống lầu, dọc đường không biết có bao nhiêu ánh mắt giết người nhìn cô. Xuống tới nơi lại xui xẻo đụng ngay tên mặt dày mày dạn Lâm Đình. Ài! Sao cô lại xui xẻo vậy chứ. Đem vẻ mặt tí ta tí tởn đáng đánh đòn tiến đến cạnh cô: “ Vật nhỏ, sao vậy? Sao sắc mặt em cứ như là sắp đi vào chỗ chết thế kia. Chẳng lẽ nhìn thấy tôi em không vui sao?”
Mệt mỏi đỡ trán, cô lườm hắn một cái rồi đằng trước thẳng tiến. Tên kia còn không biết sống chết lẽo đẽo theo sau, kéo lại biết bao nhiêu ánh nhìn của mọi người. Cô có thể đảm bảo 100% nếu ánh mắt có thể giết người thì cô đã chết ngàn vạn lần rồi. Bây giờ cô thực sự chỉ muốn hắn biến đi cho khuất mắt thôi. Cô chỉ là nói thầm trong lòng, ai ngờ kêu trời, trời liền thấu, tên kia có điện thoại, hình như rất quan trọng, đành phải qua một bên nghe trơ mắt nhìn Liêu Trúc Hàn đi mất. Cô đang mông lung suy nghĩ thì có một chiếc BMW đỗ trước mặt. Trong xe, Diệp Lam Phi thò đầu ra, lạnh lùng phun một câu:
“ Lên xe.” Cô sai rồi, cô thực sự sai rồi, cô không muốn tên khốn Đình Lam kia biến đi nữa, nếu phải theo Diệp Lam Phi thì cô thà đi cùng hắn còn hơn. Cố gắng nặn ra một nụ cười cầu tài, cô nhe nhởn nói:
“ Sếp, tôi còn có hẹn không thể đi cùng anh được a.”
“ Ồ, vậy sao?” Diệp Lam Phi làm biểu tình như đã hiểu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cho-dung-duoi-anh-mat-troi/115007/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.