Đông qua xuân tới. Đời người, gặp gỡ thì ngắn mà biệt ly thì dài, tìm nhau thì ít mà hồi tưởng thì nhiều.
Khóa học vẽ giải phẫu cơ thể người đầu tiên, không có cả người mẫu. Từ Xán chán nản ngồi trên ghế quay quay cây bút chì, nhớ lại Thiên Hách từng nói muốn được anh vẽ. Anh lúc ấy không dám, nhưng cũng đã hứa hẹn. Chỉ là hứa hẹn này, cũng không thành hiện thực. Thời gian đã trôi qua rất lâu, trong trí nhớ của anh, khuôn mặt của Thiên Hách cũng không còn rõ ràng. Trong lòng Từ Xán cười nhạt. Tại sao chúng ta lại trở nên xa lạ như thế này. Yêu cũng được, hận cũng được, chỉ là không còn nguyên vẹn…
Một thầy giáo bước vào, “Các em, người mẫu có việc bận nên không đến được. Hôm nay trống tiết, các em về đi!”
Phòng học vốn yên tĩnh đột ngột xôn xao hết lên, có người vội vã thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Từ Xán vẫn chưa hoàn hồn, đờ người trước tờ giấy trắng.
“Tiếc thế, nghe nói người mẫu hôm nay đẹp lắm.” Tiếng cười huyên náo của các nam sinh truyền đến tai anh.
“Đẹp đến mức nào? Hơn được Từ Xán không?” Một nam sinh ôm lấy vai Từ Xán, thậm chí còn động tay cởi một cúc áo của anh, “Tớ nói này Từ Xán, hay là cậu làm người mẫu đi. Cởi trần thôi cũng được!”
Rắc!
Cây bút chì trong tay Từ Xán gãy làm hai. Anh quay đầu, nhìn chằm chằm người đang đặt tay trên vai mình, “Tay của cậu, gầy nhỉ.” Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn thẳng vào mắt người nọ, “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chan-cham-dat/1216276/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.