Từ Xán vượt qua kỳ thi vào học viện mỹ thuật rất dễ dàng. Ôn tập toàn bộ trong hai tháng tiếp theo là đến kỳ thi thử đại học, gần như không cho người ta thời gian để thở. Thiên Hách như chỉ còn là quá khứ. Từ Xán cũng không còn nhớ rõ chuyện ngày hôm đó. Trái tim anh đã hoàn toàn buông xuống, nhưng không ngờ lại khiến anh cảm nhận được một sự yên bình mơ hồ.
Tháng tám là thi xong đại học, anh đã nhận được giấy báo nhập học của học viện mỹ thuật kia. Mọi chuyện, xảy ra vô cùng suôn sẻ.
Từ Xán đưa Lam Dương đi tảo mộ. Anh đứng dựa vào một cái cây trước mộ của mẹ rồi hút thuốc. Một năm đã trôi qua, chuyện xưa như giấc mộng hư ảo. Lam Dương trước mặt đã cao hơn, trông đỡ gầy yếu hơn. Từ Xán nhìn cổ tay gầy nhỏ của cậu, “Dương Dương, lát nữa quay về chúng ta qua chợ mua chút thức ăn để nấu cơm.”
Lúc buổi tối, không biết Từ Xán lấy đâu ra một cuốn sách dạy nấu ăn, tốn hết bao nhiêu công sức mới cắt được nguyên liệu giống hình trong sách để thả vào nồi.
Trên bàn ăn, Lam Dương nhìn cái tô đang chứa canh rau sền sệt rất khác thường, không khỏi khẽ nhíu mày.
“Sao thế? Lần đầu tiên anh nấu ăn, em không định cho anh chút mặt mũi à?” Tâm trạng của Từ Xán rất tốt, thậm chí còn dùng đũa gõ nhẹ vào đầu Lam Dương.
Lam Dương ngẩng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt trong sáng, rồi dùng thìa múc một miếng.
“Thế nào?” Từ Xán ngồi xuống, cũng múc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chan-cham-dat/1216275/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.