Sau khi ba mẹ tôi nói chuyện với nhà trường, thủ tục chuyển tôi từ lớp chọn sang lớp đội sổ được thực hiện rất nhanh.
Chiều hôm ấy tôi tới lớp cũ dọn dẹp sách vở đồ đạc, lúc đi ngang qua chỗ Trần Giang, tôi bỗng nhớ lại tiếng lòng tự thú của hắn.
Thế là tôi lùi lại đứng ngang chỗ hắn.
Tôi nhìn thẳng hắn: "Hồi lớp mười, tôi bị đau dạ dày ngất xỉu ngoài hành lang, người cõng tôi lên phòng y tế cấp cứu không phải cậu."
Trần Giang sững người, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên.
Dù sao đó cũng là sự kiện khiến tôi bắt đầu nảy sinh tình cảm với hắn.
"Đó là ai?"
Trần Giang né ánh mắt tôi: "Tôi không biết cậu đang nói gì cả."
Tôi đè lên tay hắn.
[Quả nhiên cô ta biết chuyện này rồi, nhưng mà loại người như Khuất Dã, cho dù cô ta biết người cõng mình tới phòng y tế là cậu ta thì sao chứ...]
Không ngờ lại là Khuất Dã.
...
Lúc tôi mang cặp sách đứng trước cửa lớp 12/13, trong lớp đang ồn ào huyên náo lộn tùng phèo hết cả.
Khuất Dã đang ngồi bàn cuối cạnh cửa sổ, đang nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 12/13 vỗ vai tôi: "Nào, đi vào lớp thôi."
Thầy vừa dứt lời, học sinh trong lớp nhất loạt quay đầu sang nhìn tôi, Khuất Dã hững hờ liếc mắt nhìn về phía bên này, sau đó té cái ình từ trên bàn xuống.
Trong lớp vang lên một tràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cham-la-say-dam-hai-cham-la-dam-ngay/2721055/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.