Sau khi tan học, Khuất Dã ra khỏi lớp, bạn nữ ngồi phía trước lén lút quay lại hỏi tôi: "Cậu ngồi cạnh Khuất Dã có sợ không?"
"Sao phải sợ?"
Bạn nữ kia tựa như rất sợ hãi: "Cậu ta dữ lắm á, nghe nói còn hay đánh nhau nữa, lớp mình nhiều người sợ cậu ta lắm, vậy mà cậu phải ngồi chung với cậu ta, tội cậu ghê á, mình mời cậu ăn sô-cô-la nha."
"Cám ơn cậu."
Thò tay nhón kẹo sô-cô-la trong tay bạn gái kia, lại nghe thấy suy nghĩ của cô ấy.
[A a a a a a hâm mộ quá đi mất! Mình cũng muốn ngồi cùng bàn với Khuất Dã, người gì đâu mà đẹp trai thế cơ chứ, ngặt nỗi trước giờ không cho ai ngồi cùng, mình chỉ biết ao ước trong vô vọng mà thôi...]
...
Nói chung là, năng lực nghe thấy suy nghĩ của người khác này thật là biến thái.
Mọi người đều trần truồng trước mặt tôi như thể không mặc áo quần vậy.
Họ không xấu hổ, nhưng mà tôi xấu hổ.
Còn vấn đề của cô bạn này thì...
Một anh đầu gấu giả hiệu suốt ngày không bắn pháo bông thì cũng hát Và con tim đã vui trở lại, thì có gì mà đáng sợ.
Huồng hồ, hồi năm tư đại học kiếp trước tôi từng gặp Khuất Dã một lần.
Lúc gần tốt nghiệp, ba mẹ tôi có gọi tôi về đi xem mắt, tôi đồng ý với điều kiện ba mẹ phải cho Trần Giang làm thực tập ở công ty.
Sau khi về đi xem mắt tôi mới biết đối tượng là Khuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cham-la-say-dam-hai-cham-la-dam-ngay/2721054/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.