01
Ta ra sông giặt quần áo và vớt được một người đàn ông, ta dùng chiếc bàn chải to chà cho hắn, thế mà trông cũng khá là đẹp mã.
Làn da của hắn mềm mại như đậu phụ, lông mày đen như mực, tóc mềm mượt, một chút cũng không hề rối.
Đáng tiếc thân thể của hắn bị thương nặng, lại rất gầy, nhấc lên còn không nặng bằng một khối gỗ dẻ, bằng không thì ta có thể tìm hắn mượn một hạt giống.
Tiếc nuối một hồi, sau đó ta lại có ý tưởng khác.
Ta một tay xách thùng gỗ lớn, một tay khiêng hắn, vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu nhỏ, người đàn ông bất tỉnh đột nhiên lên tiếng, giọng lạnh lùng và cứng rắn: “Ném ta xuống rồi chạy nhanh đi, nếu không thì ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ này.”
Nghe một chút, đây có phải là thái độ nên có đối với ân nhân cứu mạng của mình sao?
Ta giữ chặt eo hắn nói: “Khó mà làm được, ngươi còn chưa có báo ân đâu.”
"Khụ khụ khụ...” người đàn ông cố nén ho, " Có người đuổi theo."
Vừa dứt lời, ta nghe thấy một giọng nói lớn: “Hắn ở kia!”
Theo sát sau đó là tiếng bước chân phần phật dẫm trên lá khô và tiếng mũi tên vèo vèo bắn lại đây.
Ch.ết tiệt.
Người đàn ông này, ta giữ hắn lại vẫn còn hữu dụng, cũng không thể để người bắt đi.
Ta lập tức nhấc chân, một đường chạy như điên, những người phía sau đuổi theo ta không ngừng, dai như kẹo mạch nha ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cau-chuyen-ngot-ngao/3404811/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.