Người dịch: Fu
Beta: Bạch Nhật Mộng
Tết trung thu đến rồi. Lúc lên lớp, hoa khôi của hệ bước đến cạnh Đường Văn Minh, cho hắn một chiếc bánh trung thu. Chính chiếc bánh đó đã dẫn đến biết bao ánh nhìn sắc hơn dao cạo của các nam sinh ở xung quanh. Duẫn Húc ngồi bên cạnh cũng chảy nước miếng buồn buồn than ngắn thở dài, hơn cả bánh trung thu, cái anh mong ước là hoa khôi kìa.
Đường Văn Minh nhìn một cái, nhân trứng với hạt sen. Ngọt lắm, hắn nghĩ. Hắn không thích ăn đồ ngọt. Vậy nên chiếc bánh cứ thế nằm yên trên bàn cho đến giờ nghỉ giải lao. Kết quả là chủ nhân hiện tại của nó – bạn Đường Văn Minh, lại gặp thêm càng nhiều ánh mắt bất mãn.
Tiếng chuông chuyển tiết vang lên, vị giáo sư già hãy còn một đống đề tích phân chưa nói xong, ngay lúc đó có kẻ khom người từ cửa sau lướt vào.
Mạc Mặc lần mò đến chỗ kế bên Đường Văn Minh ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, yên tâm ngồi xuống.
Đường Văn Minh thích ngồi ở cuối lớp, ngồi cách thầy giáo cùng các bạn học khác khá xa. Hắn luôn ngồi ở chỗ thứ hai của hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên, chỗ ngoài cùng cứ để trống vậy, hắn ghét chật. Mai phục đã lâu, Mạc Mặc sớm đã nắm rõ qui luật chỗ ngồi của hắn, nên lúc tìm cũng thuận tiện hơn.
“A, đói chết tôi rồi!” Cậu vừa ngồi xuống đã càu nhàu.
Đang lúc lải nhải thì đột nhiên mắt cậu vụt sáng: “Ya! Có bánh trung thu này!” Dứt lời bèn cầm lên, gỡ bỏ bao cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cai-quan-lot-tao-nen-song-gio/196978/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.