*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Gấu_Panda
Beta: Mạc Hề, Jun
Ngày một tháng năm được nghỉ dài hạn, một nhóm bốn người thẳng tiến đi núi.
Cái này là Duẫn Húc khơi mào.
Câu nói của hắn là: chúng ta cần tìm một nơi tốt để chơi đi? Kích thích người chút, tốt nhất không phải đi một ngày về, mà có thể ở lại hai ngày.
Mạc Mặc gãi gãi đầu nói: Vậy chúng ta đi núi Thái Bạch đi.
Nói là một nhóm bốn người, kỳ thật là sáu người. Duẫn Húc đếm số người vừa đủ, nhiều quá không thuận tiện đi núi.
Bốn nam hai nữ. Nam không cần phải nói, vẫn là tiểu đội ngũ bắt đầu tiến đến Hoa Sơn xanh biếc, chính là Thiếu Lâm.
Mạc Mặc nói, kỳ thật Lâm Gia cũng muốn tới, đáng tiếc trường học có một số việc nên thể chưa về.
Đường Văn Minh trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm ơn trời đất.
Còn lại hai nữ sinh là trong lớp Đường Văn Minh, Duẫn Húc hiện đang chuyên tâm tấn công mục tiêu.
Có chút chờ mong cuộc leo núi này, chỉ là đường lên núi vòng vèo phải mất hơn nữa giờ.
Ngọn núi cảnh sắc không tồi, Mạc Mặc dựa vào bả vai Đường Văn Minh ngáp dài, nhìn thấy trong sơn cốc mây mù lượn lờ.
Duẫn Húc bận cùng hai nữ sinh nói chuyện phiếm, ầm ĩ huyên thuyên. Mạnh Kha một mình ngồi bên phải, chống cằm, nhìn bài thơ khắc trên núi đá ngẩn người.
Thời điểm khi đi núi, hai nữ sinh nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cai-quan-lot-tao-nen-song-gio/1354015/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.