Người dịch: Thy Thy
“Sao anh lâu như vậy mới mở cửa! Không lẽ giấu trai trong nhà à?” Mạc Mặc vừa lớn tiếng kêu la bước vào, vừa dò xét xung quanh tìm “tên đàn ông bị giấu”.
Lâm Gia tức cười vỗ sau gáy cậu: “Cậu thôi đi! Mắt chuột mày trộm vậy! Có cần làm chút đồ ăn cho cậu ăn?”
“Đương nhiên cần rồi! Tôi đã đói sắp chết rồi!” Mạc Mặc thả người xuống sô pha nửa ngồi nửa nằm.
“Đó là bản thân cậu rảnh quá kiếm chuyện làm, mệt cũng đáng đời!” Lâm Gia đem chén mì gói đặt trên kỉ trà trước mặt cậu.
“Vậy cũng không thể để anh ta đến nhờ tôi giúp, tôi giúp được lại không giúp a?” Mạc Mặc trở mình ngồi dậy, uống vài ngụm nước trước.
Lâm Gia hừ một tiếng: “Vậy mà anh ta cũng mở miệng được. Bản thân phải kết hôn trang trí căn nhà, lại dám kêu cậu làm giám công kêu cậu đi tham mưu thiết kế? Anh ta cũng không nghĩ xem cậu với anh ta là quan hệ gì!”
“Là tự tôi nói, chia tay rồi vẫn có thể làm bạn. Lại nói tôi học thiết kế, anh ta có lẽ cảm thấy tôi giúp được, giao cho tôi yên tâm hơn.” Mạc Mặc giải thích.
Lâm Gia không nói thêm, xoa xoa đầu cậu: “Mì chắc ăn được rồi.”
Mạc Mặc vừa nhét mì vào miệng, vừa hàm hàm hồ hồ nói: “Anh nấu mì cho nhiều nước quá rồi, không bằng Đường Văn Minh làm ngon.”
“Xớt! Đều là mì gói có gì không giống!” Lâm Gia bất mãn, “Còn chưa có gì hết, khuỷnh tay cũng hướng ra ngoài!”
Mạc Mặc cười cười không lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cai-quan-lot-tao-nen-song-gio/1354011/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.