“Bọn mày định xử tao thế nào?” Tát Bố ngồi phịch dưới đất, dáng vẻ tự tin. 
“Mày nói mày là người của chiến đội Chư Thần?” Hoắc Doãn hỏi. 
“Phải.” Tát Bố liếc bọn họ một cái, “Chư Thần của bọn tao có thực lực rất mạnh, căn bản không sợ bọn mày trả thù.” 
Hoắc Doãn dò hỏi nhìn Túc Mạch ở bên cạnh, anh ta lắc đầu, tỏ vẻ không chắc chắn. Kẻ này có thể che chắn sóng điện não, đặc biệt trong trạng thái tàng hình, căn bản không cảm nhận được, bình thường chỉ có thể “nghe” được vài thông tin rải rác. Nhưng nếu Nguyên Sơ đồng ý giúp một tay… 
Nguyên Sơ không nghiêng đầu nhìn qua, hoàn toàn không có ý tiếp nhận ánh mắt của Túc Mạch. Bởi vì cho dù không dùng thần giao cách cảm, Hoắc Doãn cũng có cách. 
“Tao còn chưa tra tấn mày, sao mày đã khai rồi?” Hoắc Doãn ngồi trên xe lăn, một tay chống cằm, lạnh lùng nhìn Tát Bố trên mặt đất, “Cái này không hợp với phong cách của tao, tao quyết định tra tấn mày hai ngờ, sau đó mới hỏi tiếp.” 
Tát Bố nghe thế, vẻ mặt dần trở nên méo mó: Đcm, mày có bệnh à? Tao đã khai rồi, mày còn muốn tra tấn tao! 
Mọi người cũng nhìn Hoắc Doãn với vẻ mặt cổ quái. 
Hoắc Doãn xòe bàn tay ra, một ngọn lửa xanh xuất hiện trong lòng bàn tay anh. 
“Chờ đã, chờ đã!” Cuối cùng Tát Bố cũng không còn bình tĩnh như trước đó nữa, hắn vội vàng nói, “Mày muốn biết gì nữa thì cứ hỏi đi, tao nhất định biết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cai-bug-chi-muon-song-sot/2583964/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.