Chương trước
Chương sau
Sau khi đi được một đoạn, hai người đến một chỗ đất trống, Bạch Diệc Phi tiện tay đốt một điếu thuốc rồi đưa cho Di Trà một điếu, sau đó hỏi: “Nói đi, đại công tước là người như thế nào?”
Động tác của Di Trà khẽ dừng, dưới ánh trăng nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cũng nhìn anh ta, nói: “Nếu ngày mai tôi có thể rời đi an toàn, thì anh sẽ được tự do, vợ của anh và anh cũng được an toàn, giữa chúng ta cũng không còn bất cứ liên quan gì nữa”.
Di Trà nghe thấy câu này thì khẽ dừng lại do dự: “Tôi nói!”
“Ở Nam Môn có rất nhiều quốc gia, các thế lực cũng rất đông, có những thế lực chính quy và những thế lực ngầm, còn có Liên minh võ giả cũng được tính trong đó, thậm chí còn có những thế lực quân phản động”.
“Mà do có sự tồn tại của thế lực quân phản động nên Liên minh võ giả và thế lực ngầm mới càng được coi trọng hơn rất nhiều, bởi vì bọn họ đều muốn có được sự hỗ trợ từ hai thế lực khác”.
“Sự phát triển của Liên minh võ giả là hùng mạnh nhất, hơn nữa thế lực tập trung, các thành viên võ giả rất nhiều, mà thế lực ngầm thì không có một người lãnh đạo chân chính, về cơ bản là chia năm sẻ bảy, mỗi người tự xưng bá trên địa bàn của mình”.
“Ở đây, thế lực ngầm lớn nhất chính là Liên minh chính nghĩa của đại công tước”.
Nói đến đây, Bạch Diệc Phi đột nhiên chen vào hỏi: “Vậy phái Phi Tinh thì sao?”
Di Trà ngừng lại, nói: “Phái Phi Tinh là một thế lực ngầm của nước láng giềng, nước láng giềng tổng cộng có ba thế lực ngầm, phái Phi Tinh là một trong số đó. Nhưng bởi vì nước láng giềng to hơn ở đây, cho nên bất kỳ một thế lực nào của bọn họ cũng đều mạnh hơn Liên minh chính nghĩa”.
Bạch Diệc Phi gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Tiếp tục”.
“Trụ sở của Liên minh chính nghĩa đặt lại Minh Thành, hơn nữa có rất nhiều cao thủ, theo như tôi được biết, có ít nhất năm cao thủ cấp một, thậm chí còn có một cao thủ cấp một trung cấp, còn lại đều là cao thủ cấp hai và ba, số lượng nhiều vô cùng”.
“Có nhiều cao thủ như vậy trấn giữ, anh nếu muốn đi trộm máy bay tư nhân của hắn không phải là dễ”.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại tỏ vẻ không quan tâm nói: “Không sao, khó một chút mới tốt”.
Di Trà nghe thấy thì có chút ngạc nhiên, tiếp sau đó lại nhớ đến những việc trước đó đã được nghe về Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi đã giết cậu ba, cũng giết luôn cả Cát Xa, phải biết rằng, Cát Xa là một cao thủ cấp một.
Cho nên, “Thực lực của anh là…”.
Di Trà rất hiếu kỳ với vấn đề này.
Bạch Diệc chỉ hờ hững đáp: “Có lẽ, trên cấp một trung cấp, dưới cấp một cao cấp”.
Kỳ thực ngay đến bản thân anh cũng không rõ lắm.
Di Trà nghe xong thì như bừng tỉnh: “Chẳng trách anh có thể giết chết cậu cả!”
“Không!”, Bạch Diệc Phi rất nghiêm túc lắc đầu nói: “Tôi không giết hắn ta, từ đầu đến cuối sự việc này đều chỉ là một âm mưu”.
“Hả?”, Di Trà chẳng hiểu ra sao.
Bạch Diệc Phi vốn định giải thích với anh ta, nhưng giải thích rồi cũng có ý nghĩa gì chứ?
Cho nên anh không nói gì nữa, hít nhanh mấy hơi thuốc cho hết rồi ném đầu thuốc đi, lấy chân di lên để dập lửa: “Thôi bỏ đi, không cần thiết”.
Di Trà lại càng chẳng hiểu gì.
Bạch Diệc Phi đổi đề tài hỏi Di Trà: “Có kinh nghiệm ngủ bên ngoài trời không?”
“Không có”.
“Vậy thì đêm nay sẽ có”, Bạch Diệc Phi chỉ hờ hững nói: “Nhà Thập Lỗ đã không còn giường thừa rồi, hôm nay chúng ta ngủ ở đây một đêm đi”.
Di Trà nghe xong, không biết vì sao mà luôn có cảm giác kỳ quặc.
Nhưng Bạch Diệc Phi cũng không nghĩ quá phức tạp, anh chỉ tuỳ ý tìm một thân cây tương đối to và vững chãi, sau đó leo lên rồi ngồi dựa vào thân cây để nghỉ ngơi.
Di Trà thấy vậy cũng học theo.
Chẳng bao lâu sau, Bạch Diệc Phi đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng dường như chưa ngủ được bao lâu, anh đột nhiên cảm thấy có điều không đúng, không khí lưu chuyển xung quanh có chút vặn vẹo, mà trong không khí còn có mùi thuốc lá cùng với một chút mùi cháy khét.
Cho nên anh lập tức tỉnh táo lại.
Mở mắt ra nhìn, thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là ngọn lửa hừng hực ở phía không xa.
Trong lòng Bạch Diệc Phi giật thót, lập tức nhảy từ trên cây xuống.
Di Trà cũng bị giật mình tỉnh dậy, nhảy xuống theo Bạch Diệc Phi.
Mà thôn nhỏ phía trước mắt bọn họ đã bị biển lửa nuốt chửng.

Trung tâm thành phố Minh Thành.
Ở đây có một toà thành nhỏ cổ kính chiếm diện tích tương đối lớn, ngay trước cửa chính viết mấy chữ “Liên minh chính nghĩa” rất lớn.
Lầu các trong toà thành này không hề cao, nhưng khí thế bao xung quanh toà thành cổ này lại không hề kém hơn toà nhà của các cơ quan chính quy.
Trong một gian phòng nào đó của toà thành này, cô gái xinh đẹp đã từng là một dealer làm việc trong sòng bài bây giờ đang cúi đầu, cực kỳ cung kính với người đàn ông vừa béo vừa lùn trước mặt.
“Đại công tức, việc này có phải hơi qua loa không?”, cô ta hỏi.
Đại công tước vừa lùn vừa béo, hơn nữa đã chạm đến ngưỡng khiến người ta khó mà tưởng tượng ra được, cả khuôn mặt như lún hết vào trong lớp mỡ.
Mà lúc này hắn ta đang dựa người trên một chiếc sô pha da, trong tay còn cầm một điều xì gà, nghe xong câu nói của dealer xinh đẹp, hắn ta liền nói bằng giọng chẳng quan tâm: “Sợ cái gì?”
Dealer xinh đẹp hơi khựng lại, đầu càng cúi thấp hơn: “Nếu như anh ta thực sự là người đó, chúng ta…”.
Giọng nói của đại công tước vẫn mang vẻ chẳng quan tâm như trước: “Là anh ta thì đã sao?”
“Chỉ là một con sâu nhãi nhép của đại lục phương Bắc mà thôi, có thể đối kháng lại được với Nam Môn chúng ta sao?”
“Hơn nữa, trong tài liệu cũng nói rồi đấy? Anh ta chẳng qua mới bước vào hàng ngũ cấp một mà thôi”.
“Cao thủ cấp một ở đại lục phương Bắc quả thực là hiếm gặp, nhưng ở Nam Môn của chúng ta thì chẳng hiếm lạ gì!”
Dealer xinh đẹp còn có chút lo lăng: “Nhưng anh ta đã giết chết hai cậu chủ của Liên minh võ giả rồi”.
Đại công tước sau khi nghe xong lại bật cười lạnh lùng: “Đó là do bọn chúng ngu ngốc, nếu như tôi không nhớ nhầm thì trong tài liệu có nói, anh ta cho cậu cả uống thuốc trước sau đó mới giết chết hắn ta”.
“Nếu như anh ta và cậu cả giao đấu trực diện thì có lẽ người phải chết chính là anh ta!”
“Y Vân, biết vì sao mà ở cả Kỳ Quốc này lại chỉ có mỗi Liên minh chính nghĩa không?”
“Bởi vì mọi người đều biết, tôi là người không chấp nhận được những khuyết điểm nhỏ nhặt nhất, tôi không cho phép bất kỳ kẻ nào đến tranh dành thịt ở trong bát của tôi, cho dù có là những thế lực chính quy thì cũng không được phép!”
Dealer xinh đẹp nghe xong câu này, cơ thể khẽ cúi xuống, giọng nói lại càng cung kính hơn: “Đại công tước uy vũ, không ai có thể so sánh được với anh!”
Đại công tước nghe xong câu này liền đắc ý bật cười, sau đó đôi mắt như sắp biến mất trên khuôn mặt kia lại dán chặt lên người của dealer xinh đẹp: “Lâu lắm chưa được hạ hoả rồi”.
Cơ thể của Dealer xinh đẹp hơi cứng lại, nhưng cũng chỉ trong một giây ngắn ngủi mà thôi, sau đó cô ta bèn cắn răng nói: “Vâng, Y Vân sẽ giúp đại công tước hạ hoả”.
Nói xong câu này, Y Vân bèn đi đến phía trước mặt của đại công tước, quỳ xuống, sau đó vươn bàn tay trắng muốt mềm mại tháo đai lưng của đại công tước ra.
Đại công tước dựa người vào sô pha vừa nhắm mắt hưởng thụ vừa nói: “Vẫn chỉ có Y Vân là hiểu tôi nhất!”
“Y Vân à, cô phải biết là, bên dưới tôi có đến tám cao thủ cấp một, chẳng lẽ tôi còn phải sợ một người hay sao?”
“Hơn nữa nếu quả thực là anh ta, thì càng tốt, đợi tôi bắt được anh ta rồi đưa đến cho Minh chủ của Liên minh võ giả, đến lúc đó chắc chắn sẽ nhận được không ít lợi ích đâu!”
“Bây giờ… cái thôn kia chắc là không còn nữa rồi chứ?”

Đại công tước nói không sai, thôn của Thập Lỗ quả thực đã không còn nữa rồi.
Cả thôn đều đã chìm trong ngọn lửa.
Lúc Bạch Diệc Phi và Di Trà xông đến thì đã muộn, khắp nơi đều là những căn phòng đổ nát, còn có rất nhiều thi thể muốn tháo chạy mà không kịp.
Mùi máu tươi gay mũi lẫn vào trong khói bụi của đám cháy khiến người ta không thể hô hấp, ngọn lửa hừng hực gần trong gang tấc chiếu sáng cả thôn làng.
Bạch Diệc Phi đi đến gần quan sát, phát hiện ra đám người này hoá ra là bị đao chém chết chứ không phải là vì phát hiện có cháy nên mới tháo chạy ra đây.
Lập tức hai mắt Bạch Diệc Phi đỏ ngầu, anh vội vàng xông đến nhà của Thập Lỗ.
Thập Lỗ cũng bị chém chết, chết rất thê thảm.
Mà Thập Vân đang bị mấy người mặc đồ đen đè trên mặt đất, không ngừng xé áo của cô ta, cô ta vừa gào khóc vừa giãy dụa.
Đáng tiếc, đám người mặc đồ đen kia đều là những cao thủ cấp ba cao cấp, nên sự giãy dụa của cô ta chẳng có ích gì.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì tức đến không thể kiềm nén được, anh bước nhanh vài bước, vung nắm đấm lên.
“Rầm!”
Sau một tiếng vang đinh tai, người nọ bay thẳng ra ngoài, mà sọ não của hắn ta cũng nứt luôn.
Ba người còn lại nghe thấy âm thanh liền lập tức phản ứng lại, lấy ra con dao của mình chém về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cho mỗi tên một đấm, rất nhanh đã giải quyết hết ba tên cao thủ đối với anh mà nói cực kỳ yếu ớt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.