Bạch Diệc Phi thấy thế thì ngưng lại, cảm giác có chút quen thuộc, có chút giống Trương Vinh. Bạch Diệc Phi cảm thấy vô vị nên không muốn để ý đến loại người này. Sau đó anh chỉ thản nhiên nói với đám Di Trà: “Đi thôi!” Đám Di Trà gật đầu rồi cùng Bạch Diệc Phi rời khỏi sòng bạc. Nhưng họ không biết rằng, tất cả cảnh tượng ban nãy dealer xinh đẹp đều nhìn thấy hết rồi. Cô ta nhìn về hướng mà đám Bạch Diệc Phi rời đi, đột nhiên nói: “Đi ra đi!” Nói xong, Bắc lão đại từ phía sau người cô ta đi ra, phẫn nộ nói: “Đám côn trùng đáng chết, đợi tôi tìm được cơ hội sẽ giết chết hắn”. Dealer xinh đẹp nghe thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ khinh bỉ: “Dựa vào anh sao?” Bắc lão đại ngây người ra, có chút lúng túng, sau đó nói với cô ta: “Xin lỗi, đã làm đại công tước mất mặt rồi”. Về lý mà nói, Bắc lão đại là ông chủ của sòng bạc, đáng lẽ dealer xinh đẹp này phải cung kính với hắn ta mới đúng. Nhưng bây giờ lại ngược lại hoàn toàn. Nếu như Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc. Dealer xinh đẹp lườm Bắc lão đại một cái, nói: “Hắn là cao thủ cấp 1 đấy, vì vậy thua hắn cũng không có gì là mất mặt”. “Gì cơ?”, Bắc lão đại kinh ngạc trừng mắt nói: “Hắn… Hắn là…”. Dealer xinh đẹp thần sắc nghiêm nghị, nói: “Không thể chắc chắn được nhưng thà giết nhầm một ngàn người cũng không bỏ sót một người. Có thể truyền tin với bên trên, nếu như là thật thì anh đã lập đại công với đại công tước rồi đấy”. Bắc lão đại sắc mặt vui mừng, lại nói: “Vậy bây giờ tôi sẽ phái người đi theo hắn”. “Không cần đâu!”, dealer xinh đẹp lắc đầu nói: “Người của tôi đã đi theo hắn rồi”. … Đám người Thập Lỗ lại ngồi lên xe ba bánh đi vào trong thôn. Thập Lỗ lúc này đã thay đổi cách nhìn về Bạch Diệc Phi. Ban đầu ông ta tưởng họ là người phương bắc đến làm ăn, chắc võ công cũng chẳng biết gì. Nhưng ai biết được, chỉ dựa vào một mình Bạch Diệc Phi mà có thể cứu ông ta và Tùng Lệ Tư khỏi sòng bạc của Bắc lão đại. Kể cả không tận mắt nhìn thấy Bạch Diệc Phi ra tay nhưng sau đó lúc ở cửa nhìn thấy Di Trà ra tay thì thực lực đó không phải là của người bình thường, vậy mà Di Trà lại có thái độ cung kính với Bạch Diệc Phi. Điều đó đã nói rõ vấn đề rồi, vì vậy ông ta đã thay đổi cách nhìn về Bạch Diệc Phi. Trên đường đi, Thập Lỗ hỏi Bạch Diệc Phi: “Phải rồi! Tôi còn chưa hỏi tên anh?” “Cháu tên là Từ Lãng ông ạ”, Bạch Diệc Phi cười, một lần nữa anh lại mượn tên của Từ Lãng. Di Trà ở bên cạnh cũng ‘thức thời’ rồi lấy một tên giả: “Tôi tên là Tân Đồ”. Họ không biết rằng, bên dưới xe ba bánh của họ có gắn một thiết bị theo dõi chỉ bé bằng móng tay. Bạch Diệc Phi lại lấy ra mấy cái lá vàng đưa cho Thập Lỗ: “Ông à! Chuyện hôm nay đừng kể với người khác nha, nếu không thì nguy hiểm lắm đó”. Thập Lỗ cũng không phải tên ngốc nên biết hôm nay họ đã đắc tội với đám người không dễ dây vào. Kể cả Bạch Diệc Phi không nhắc nhở thì ông ta cũng không dám nói với người khác. Mấy tiếng sau, cuối cùng họ cũng đến nhà của Thập Lỗ. Thập Vân đã chuẩn bị xong cơm nhưng lại có thêm một người đến nên cô ta không vui lắm: “Sao lắm con gà yếu đến ăn chực vậy?” Bạch Diệc Phi nghe thấy giọng nói có chút oán trách nên trong lòng thấy buồn cười. Cô ta sùng bái siêu cường giả thì không có gì sai nhưng không đến mức có thành kiến vậy chứ? Như kiểu những người yếu đuối thì không đáng được ăn cơm và không đáng sống trên đời sao? Nhưng Bạch Diệc Phi cũng nghĩ trong lòng vậy thôi, không cần phải phản bác làm gì? Bạch Diệc Phi không phản bác thì tất nhiên Di Trà cũng không nói lại gì. Thấy hai người không để tâm nên Thập Vân càng không vui, nói: “Mặt dày thật! Không làm gì mà chỉ biết đến ăn chực”. Thập Lỗ thấy thế thì cẩn thận nhìn Bạch Diệc Phi và Di Trà, sau đó quát Thập Vân: “Đủ rồi đấy, ăn cơm đi! Hơn nữa, anh Từ ăn cơm nhưng có phải là không gửi tiền đâu, con còn gì để nói không?” Thập Vân nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, nói: “Con ghét nhất là loại người có chút tiền nhưng không có thực lực”. “Con bé này! Mau ngậm miệng lại đi”, Thập Lỗ trách mắng: “Nhìn người đừng chỉ nhìn bề ngoài như vậy”. Có những chuyện ông ta không tiện nói, vì vậy chỉ có thể nhắc nhở vậy thôi. Nhưng Thập Vân lại không biết điều đó, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đứng lên rời đi. Thập Lỗ thấy thế thì hỏi: “Con đi đâu vậy?” “Con không ăn nữa. Hừm!”, Thập Vân xoay người đi vào phòng mình. Thập Lỗ thấy thế thì tức giận đặt bát đũa xuống, nói: “Mau lại ăn cơm, nhanh”. “Không đâu!”, Thập Vân không quay đầu lại mà đi vào phòng. Thập Lỗ sắc mặt có chút khó coi, sau đó cẩn thận nói với Bạch Diệc Phi: “Anh Từ đừng để bụng nha! Con bé này vẫn tính trẻ con nên anh đừng để tâm”. Bạch Diệc Phi chỉ lắc đầu rồi cúi đầu ăn cơm. Thập Lỗ thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi ăn cơm xong, Thập Lỗ không yên tâm nên đến phòng Thập Vân tìm: “Tiểu Vân! Mau ra ăn cơm đi, đừng cố chấp nữa, tối không ăn là đói không ngủ được đâu”. “Con không ăn”, Thập Vân nói vọng ra: “Dựa vào đâu mà hai kẻ yếu đuối kia chỉ không làm mà đến ăn cơm?” Tùng Lệ Tư từ lúc về là vào phòng luôn chứ không ra ngoài. Thập Lỗ tức giận, nói: “Người ta trả tiền rồi thì làm sao không được ăn? Hơn nữa, chuyện này thì có liên quan gì đến việc con ăn cơm chứ?” “Con nhìn thấy đám người yếu đuối đó là không ăn nổi”, Thập Vân hừ nói. Thập Lỗ vừa bất lực vừa lo lắng, nói: “Người ta đâu có yếu đuối thế…”. Nói được một nửa, ông ta lại dừng lại. Giọng nói của ông ta cũng không nhỏ, hơn nữa có lẽ đám Bạch Diệc Phi không muốn bại lộ thân phận nên ông ta cũng không nói nữa. Còn Bạch Diệc Phi và Di Trà lúc này ngồi ở sân, vừa nói chuyện vừa ngắm trăng sáng. Di Trà nói: “Những gì tôi nghe được khác hoàn toàn với anh”. “Anh nghe được gì?”, Bạch Diệc Phi tò mò hỏi. Di Trà có chút do dự: “Chuyện này…”. Bạch Diệc Phi thấy thế thì biết chắc không phải là chuyện dễ nói nhưng anh không sao, liền nói: “Anh nói đi, không có gì cả, tôi không bận tâm đâu”. Di Trà thấy thế liền nói: “Họ nói anh là ác ma giết người không ghê tay”. “Bởi vì anh giết hai cậu chủ của liên minh võ giả chúng tôi, họ không chỉ phát lệnh truy giết mà còn gọi anh là ác ma nữa…”. Những lời này Bạch Diệc Phi không thấy lạ, chỉ có chút hiếu kỳ, nói: “Sao liên minh võ giả biết tôi vẫn còn sống?” “Tôi nhớ là, Liên Âm tận mắt chứng kiến tôi nhảy xuống biển mà”. Di Trà lắc đầu, nói: “Đây là minh chủ hạ lệnh, ông ta nói anh vẫn còn sống, vì vậy muốn chúng tôi phải bắt sống, dùng đầu của anh để tế hai cậu chủ”. Lời nói vừa dứt thì Tùng Lệ Tư từ phòng đi ra. Cô ta vốn còn giận Bạch Diệc Phi nhưng là cô chủ chưa từng chịu khổ như này, kể cả thời gian dài vừa rồi trải qua bao nhiêu chuyện, cô ta cũng không chịu được. Lúc này cô ta đói meo nên không chịu được, vì vậy không giận nữa mà hạ mình. Sau khi đi ra thì Tùng Lệ Tư nhìn thấy Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi cũng nhìn cô ta một cái rồi quay đầu đi không nhìn nữa. Thấy vậy, Tùng Lệ Tư có chút xấu hổ nhưng đang muốn có đồ ăn, vì vậy đành nói: “Tôi đói rồi”. Nghe thấy lời này, Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Trong phòng bếp có để một suất cho cô đấy, tự đi ăn đi”. Tùng Lệ Tư nghe thấy vậy thì trong lòng vui mừng, cảm thấy Bạch Diệc Phi vẫn quan tâm đến mình nên vui vẻ đi vào trong ăn cơm. Tùng Lệ Tư sau khi ăn cơm xong rồi đi ra ngoài nhìn Bạch Diệc Phi, dường như định nói gì đó. Nhưng Bạch Diệc Phi lại lên tiếng trước: “Cô quay vào ngủ trước đi”. Nghe thấy vậy, Tùng Lệ Tư đỏ bừng mặt. Bạch Diệc Phi không để ý đến cô ta mà nhìn Di Trà một cái, sau đó đi vào rừng. “Anh đi đâu?”, Tùng Lệ Tư nhìn thấy thì sốt sắng hỏi. Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Tôi đi dạo chút, tạm thời không bỏ rơi cô đâu”. Tùng Lệ Tư thấy yên tâm nhưng trong lòng vẫn muốn đi theo. Nhưng nghĩ đến những lời Bạch Diệc Phi nói với cô ta ở sòng bạc nên cô ta từ bỏ. Cuối cùng, cô ta đành phải quay về phòng mình với dáng vẻ không cam tâm. Còn Di Trà lúc này lặng lẽ đi theo Bạch Diệc Phi đi về phía khu rừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]