Sau khi dưỡng thương thêm vài ngày, sức khoẻ của Bạch Diệc Phi cũng đã tốt hơn trước rất nhiều, cho nên anh chuẩn bị đi về thành phố Thiên Bắc. Chỉ là, vào buổi sáng trong ngày anh xuất phát thì nhận được một cuộc điện thoại. Người gọi là Bạch Vân Bằng, ông nói, bên phía nhà tổ không bắt Bạch Diệc Phi phải lấy con gái của nhà họ Tùng nữa. Bạch Diệc Phi nói anh đã biết rồi xong cũng chẳng để ý đến nữa. Ngược lại, câu chuyện tiếp sau đó mà Bạch Vân Bằng nói mới khiến anh có chút ngạc nhiên, bởi vì Bạch Vân Bằng nói: “Nhưng mà, Tùng Lệ Tư lại muốn gả cho cậu cả của Liên minh võ thuật Nam Môn, Cát Xa”. Bạch Diệc Phi quả thực là rất ngạc nhiên, Tùng Lệ Tư không gả cho anh mà lại muốn gả cho cậu cả của Nam Môn?” Nếu như nói Tùng Lệ Tư muốn gả cho bất kỳ một người nào khác thì anh sẽ không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng mà lại gả cho cậu cả của Nam Môn… phải biết là, gả cho người của Nam Môn, cực kỳ có khả năng sẽ bị coi như đầu hàng địch. Nhưng nói đi nói lại, cuộc chiến giữa Nam Môn và đảo Lam đã tạm thời dừng lại, trước mắt xem ra dường như cũng không có gì, bất kể mâu thuẫn giữa hai bên ra sao cũng không đến mức phải cạch mặt nhau không liên hệ. Cuối cùng, Bạch Diệc Phi nhún vai một cái, dù gì thì những việc này cũng chả liên quan gì đến anh. Sau khi ngắt điện thoại, bọn họ liền chuẩn bị xuất phát. Lần này bọn họ dự định sẽ tự lái xe đi về, bởi vì người rất đông, cho nên Tần Hoa thuê một chiếc xe con tự lái, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết ôm con ngồi ở hàng ghế sau, Tân Thu sau khi cải trang qua loa thì ngồi vào ghế lái phụ. Xong khi xe của bọn họ vừa mới lái ra đến cửa liền gặp được một người phụ nữ. Bạch Diệc Phi nhìn thấy xong thì rất là ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt, đến miệng cũng bất giác há ra. Người phụ nữ đó chặn xe của bọn họ, Tần Hoa sợ đâm trúng người nên buộc phải dừng xe. Xe vừa dừng lại, người phụ nữ nọ liền mở cửa ra, rất tự nhiên đặt mông ngồi vào trong xe. Mà người phụ nữ này lại chính là Vân Anh. Sau khi Vân Anh leo lên xe, ngồi xuống hàng ghế phía sau, cô ta nhìn thấy đứa trẻ đang nằm trong lòng Lý Tuyết, không khỏi nở nụ cười tươi rói: “Ai da, đứa bé này nhìn đáng yêu quá đi mất!” Lý Tuyết không quen Vân Anh, nhưng nhìn thấy bộ dáng cô ta thân thiện như vậy thì cũng mỉm cười đáp lại. “Tôi có thể bế đứa bé đáng yêu này một chút không?”, Vân Anh chớp mắt, vẻ mặt cực kỳ chờ mong nhìn Lý Tuyết. Nhưng Lý Tuyết có chút do dự, cho nên cô nhìn sang phía Bạch Diệc Phi. Lúc này Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nhìn Vân Anh nói: “Cô đến đây làm cái gì? Cô có biết ở đây là đâu không?” “Đương nhiên biết”, Vân Anh đáp rất thoải mái, sau khi trả lời lại nhìn về phía đứa bé trong lòng Lý Tuyết: “Bây giờ, có thể ôm thằng bé được chưa?” Bạch Diệc Phi lập tức từ chối nói: “Không được!” “Bây giờ cô lập tức xuống xe!” “Không!”, Vân Anh lắc đầu đáp một cách vô cùng kiên quyết. Bạch Diệc Phi sửng cồ: “Cô…”. Đáng tiếc, lúc anh vừa nói đến đây, Bạch Diệc Phi đột nhiên mới phản ứng lại, bây giờ anh rõ ràng không phải là đối thủ của Vân Anh, nếu giờ anh mà lật mặt thì người chịu thiệt thòi sẽ chỉ là anh mà thôi. Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, hỏi: “Rốt cuộc là cô muốn làm gì?” “Trên đường rồi nói”, Vân Anh cười ha ha, còn quay ra nói với Tần Hoa: “Mau lái xe đi”. Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày, anh không biết Vân Anh từ đảo Lam đến thủ đô bằng cách nào, lại cũng không biết cô ta dùng cách gì để tìm được anh, nhưng bất kể ra sao, Vân Anh đang dùng cách của cô ta để nói cho anh biết, anh phải tuân thủ lời hứa giữa bọn họ. Nếu không, cô ta có thể tìm được người nhà của anh bất cứ lúc nào, đồng thời lấy nó để uy hiếp anh. Bạch Diệc Phi hết cách, chỉ đành nghiến răng nói với Tần Hoa: “Anh lái xe đi”. Tần Hoa cũng không biết Vân Anh, nhưng mà có vẻ như Bạch Diệc Phi biết, anh ta cũng đành nghe theo Bạch Diệc Phi. Tân Thu đã cải trang qua nên lúc này ông ta đang là một ông già khoảng sáu mươi tuổi, ông ta không quan tâm đến Vân Anh, chỉ ngồi yên trên vị trí ghế lái phụ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau khi xe lái đi được một đoạn, khoảng ba mươi phút sau liền đi vào đường cao tốc. Mà Vân Anh trên xe, vẫn dán chặt mắt vào đứa bé trong lòng Lý Tuyết, trong đôi mắt đó ngập tràn chờ mong cùng khát vọng: “Tôi thực sự rất muốn ôm nó, có được không?” Xong Lý Tuyết còn chưa kịp nói gì, Bạch Diệc Phi đã lại từ chối thêm một lần nữa: “Không được” “Dựa vào cái gì?”, Vân Anh hầm hừ nói. Mặt Bạch Diệc Phi vô cảm nói: “Dựa vào việc nó là con của tôi”. “Anh!”, Vân Anh tức đến mức không thể phản bác, chỉ đành lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đầu nhìn đứa bé. Bạch Diệc Phi có chút bất đắc dĩ, nếu nói đánh thì anh đánh không lại người ta, nếu nói dạy dỗ cho cô ta một trận thì người ta cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, cũng không biết phải dạy dỗ thế nào, cho nên, anh thực sự là bó tay với Vân Anh. Cuối cùng Bạch Diệc Phi chỉ đành hỏi lần nữa: “Cho nên, rốt cuộc là cô đến đây để làm gì?” Vân Anh nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, nói bằng giọng hờ hững: “Đến thủ đô giải quyết một việc, vừa hay gặp được anh mà thôi”. Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày, không nói gì. Vân Anh lại nói tiếp: “Còn nữa là, tôi đến nhắc nhở anh một chút, thời gian để anh thực hiện lời hứa chỉ còn lại mấy ngày thôi”. “Mấy ngày? Nếu như tôi nhớ không nhầm thì còn mười tám ngày nữa”, Bạch Diệc Phi nhíu mày nói. Nhưng Vân Anh lại chỉ cười nhạt rồi nói: “Có một câu gọi là, kế hoạch không bắt kịp thay đổi”. “Cát Xa muốn cưới người phụ nữ của nhà họ Tùng, anh ta chắc chắn sẽ tự mình đến để đón dâu, anh nhân cơ hội này trà trộn vào trong đội ngũ, việc này với anh mà nói không hề khó khăn đúng chứ?” Nghe thấy câu này, Bạch Diệc Phi bỗng sửng sốt. Sắc mặt của Tần Hoa và Lý Tuyết cũng thay đổi, giờ phút này, thân phận của Vân Anh đã không cần phải nói ra nữa rồi. Sau khi Bạch Diệc Phi hoàn hồn liền hỏi: “Tại sao tôi phải trà trộn vào đó?” Vân Anh cười nói: “Trong hòm thư cá nhân của Cát Xa có thông tin về tất cả sản nghiệp ở đại lục Hoa Hạ, anh giúp tôi đi lấy nó về”. “Tôi sẽ thay đổi một chút trên đó rồi đưa lại cho Cát Tắc, Cát Tắc tự nhiên sẽ đoán được Cát Xa muốn mưu đồ soán vị, như vậy hắn ta chắc chắn sẽ không truyền lại vị trí cho Cát Xa, đến cuối cùng, vị trí đó đương nhiên sẽ là của tôi”. “Anh chỉ cần nghĩ cách giúp tôi lấy được điện thoại của hắn ta, tôi nghĩ anh hẳn sẽ có cách để mở khoá điện thoại, đồng thời, anh cũng có thể copy lại một bản, tiện thể tiêu diệt tai mắt của Nam Môn đặt tại đại lục Hoa Hạ”. “Một mũi tên trúng hai đích!” Xong, Bạch Diệc Phi lại không hề cho là như vậy, anh lạnh giọng hỏi: “Việc này không phải là chỉ có tôi mới làm được!” “Tôi đang nói đến lời hứa giữa chúng ta”, Vân Anh đáp một cách đương nhiên. Nói xong, cô ta lại dán mắt vào đứa bé trong lòng Lý Tuyết, khoé miệng khẽ cười nói: “Tôi cũng hết cách rồi, giờ chỉ có thể tin anh mà thôi”. Bạch Diệc Phi thấy cô ta như vậy, lại thêm câu cô ta vừa nói, Bạch Diệc Phi luôn cảm thấy như cô ta đang uy hiếp anh, anh cảm thấy rất bất đắc dĩ: “Vậy tức là bắt buộc phải là tôi”. “Đúng đúng đúng”, Vân Anh rất vui vẻ gật đầu: “Vậy chúng ta quyết định rồi nhé, anh cũng có thể yên tâm, thời gian này anh đi, tôi sẽ giúp anh chăm sóc vợ con anh”. Nghe thấy câu này, mặt Bạch Diệc Phi sa sầm lại, anh bực bội trợn mắt nhìn Vân Anh, nghiến răng nói: “Nếu cô dám động vào bọn họ, tôi sẽ lập tức nói hết kế hoạch của cô cho Cát Tắc!” Vân Anh cười ha ha: “Có phải anh hiểu lầm rồi không? Tôi là thực sự muốn giúp anh chăm sóc chị dâu mà”. Bạch Diệc Phi nhíu mày, muốn từ chối lần nữa, kết quả Tân Thu đột nhiên mở miệng nói: “Kỳ thực, cũng được”. Nghe thấy câu nói này của ông ta, Bạch Diệc Phi khẽ ngẩn ra, tiếp đó mới hiểu ra ý của Tân Thu, lúc này ông ta đang trốn Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc, mà con gái của Cát Tắc lại đang ở đây, tức là ông ta đang ở bên cạnh con gái của ông ta. Có chỗ nào an toàn hơn việc ông ta ở bên cạnh con gái của Cát Tắc chứ? Lại nói, cũng không bắt anh phải đi ngay bây giờ, còn phải đợi thêm vài ngày nữa, nói không chứng qua mấy ngày nữa, Tân Thu đã khôi phục lại rồi. Đến lúc đó, Vân Anh còn muốn làm những việc này, có Tân Thu ở đây, cô ta cũng không làm được. … Cả quãng đường đi về thành phố Thiên Bắc đều vô cùng thuận lợi. Không hề bất ngờ, Vân Anh đi theo bọn họ quay về, đồng thời cũng đến ở lại biệt thự ở cảng Lam Ba. Bạch Diệc Phi bó tay, ai bảo bây giờ anh không đánh lại được người ta chứ? Bạch Diệc Phi gọi điện thoại cho Vương Lâu trước: “Giúp tôi tìm hai bảo mẫu tốt tính, kiên nhẫn một chút, tốt nhất là đã từng chăm sóc trẻ con rồi”. “Được, không thành vấn đề… tôi đi làm ngay”, Vương Lâu nói xong khẽ dừng lại, dường như còn muốn nói gì đó. Bạch Diệc Phi cảm nhận được nên lập tức hỏi: “Chuyện gì vậy? Có việc gì cứ nói”. Vương Lâu yên lặng một hồi rồi mới nói: “Cô ta quay về rồi”. “Ai?”, Bạch Diệc Phi hỏi. “Lưu Hiểu Anh”, Vương Lâu đáp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]