Nghe thấy tiếng động, Tùng Lệ Tư lập tức hoàn hồn, hốt hoảng ngồi ngay ngắn: "A, không có gì ạ". Tùng Thảo Tân đi tới, ngồi bên cạnh Tùng Lệ Tư, ông ta bình tĩnh nói: "Con đang nhớ Bạch Diệc Phi phải không". Tùng Lệ Tư muốn phản bác lại: "Không có, con..." Nhưng sau khi phủ nhận, cô ta cảm thấy có chút áy náy bởi cô ta thực sự nghĩ đến Bạch Diệc Phi. Tùng Thảo Tân nhìn thấy con gái mình như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Con có cảm thấy hôm nay bố không nên đuổi bọn họ ra khỏi khách sạn không?" Tùng Lệ Tư khẽ lắc đầu. Tùng Thảo Tân thở dài một hơi nói: "Bạch Diệc Phi quả thực là một nhân vật không tầm thường". Tùng Lệ Tư ngạc nhiên nhìn ông ta. Tùng Thảo Tân tiếp tục nói: "Vưu Duy từ nhỏ đã được gia đình nuông chiều, nó cậy mình có nhà họ Tùng chống lưng nên coi trời bằng vung, kết quả chọc đến Bạch Diệc Phi và phải trả giá bằng cả tính mạng". "Mặc dù đây là nghiệp chướng do nó gây nên, nhưng dù sao nó cũng là cốt nhục của chú ba con. Chú ba của con hận không thể băm vằm Bạch Diệc Phi đến chết". "Bởi vì chuyện này, mới khiến nó đi vào con đường sai lầm. Tuy rằng chuyện này cũng không trách được Bạch Diệc Phi nhưng nói đi nói lại vẫn có chút liên quan đến cậu ta". "Cho nên, bố không thể để bọn họ tiếp tục ở lại trong đám cưới của anh trai con". Tùng Lệ Tư nghe xong lặng lẽ gật đầu. “Cục cưng!”, Tùng Thảo Tân lại thở dài nói: “Không phải bố cố tình cấm cản chuyện tình cảm của con, mà con thật sự không thể có quá nhiều điều ảo tưởng đối với cậu ta”. Tùng Lệ Tư sửng sốt, hỏi: "Tại sao ạ?" Tùng Thảo Tân khẽ lắc đầu nói: "Ông cố nhà họ Bạch đã nói với Bạch Diệc Phi về việc này, nhưng cậu ta từ chối vì không muốn vợ mình phải chịu tủi thân". Tùng Lệ Tư nghe xong, trong lòng khẽ nhói. Tùng Thảo Tân đột nhiên nói: "Lại nói, bố cũng không muốn gả con cho cậu ta, thế này không phải rất tốt sao?" Tùng Lệ Tư cúi thấp đầu không nói gì. Trước kia chưa gặp Bạch Diệc Phi, Tùng Lệ Tư quả thật không muốn gả cho anh, nhưng sau khi nhìn thấy anh, anh như một chàng bạch mã hoàng tử mà mọi cô gái đều ao ước, có người con gái nào lại không động lòng với anh cơ chứ? Tùng Lệ Tư không biết nên nói gì liền chuyển sang một chủ đề khác: "Bố, bố có thể nói cho con biết về chuyện của Bạch Diệc Phi và nhà họ Tùng được không?" Tùng Thảo Tân gật đầu, vừa muốn mở miệng thì có một người từ phía sau đi tới, gã nói: "Tôi biết, còn rõ hơn cả bố của cô đấy". Tùng Thảo Tân và Tùng Lệ Tư sau khi nhìn thấy người đàn ông này liền biến sắc. "Tại sao cậu lại ở chỗ này?" Người đàn ông cười khẩy một tiếng nói: "Ông nói xem?" ... Sáng hôm sau, sau khi Bạch Diệc Phi tỉnh dậy, vươn vai vặn mình một chút, cảm thấy mình khỏe hơn hôm qua nên đứng dậy đi ra khỏi phòng. Khách sạn họ ở có cả một phòng khách và một căn bếp. Lúc này Lý Tuyết đang ở trong bếp nấu cơm. Trong phòng khách, Tân Thu ngồi cạnh hai chiếc cũi đùa giỡn với hai đứa con của Bạch Diệc Phi. Bạch Diệc Phi bước tới cạnh chiếc cũi, nhìn con gái của mình, đột nhiên hỏi: "Sư bá, bây giờ là cảnh giới gì?" "Cậu cũng không kém bao nhiêu đâu", Tân Thu cười nhạt đáp. Bạch Diệc Phi bất giác nhoẻn miệng cười khi nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của con gái, chỉ là anh lại nghĩ đến chuyện khác, liền hỏi: "Sư bá, Kỳ Kỳ được ông nuôi dưỡng đúng không?" Tân Thu gật đầu. Bạch Diệc Phi lại hỏi: "Vậy tại sao... ông lại lưu lại dấu vết đó lên người cô ấy?" Anh còn nhớ lúc ở hang động, bọn họ bị trúng độc và xuất hiện ảo giác, chính nhờ dấu vết trên người Kỳ Kỳ khiến cho Bạch Diệc Phi nhớ đến bóng dáng của Tân Thu và giúp cho Bạch Diệc Phi tỉnh lại. Lúc đó anh cảm thấy chiêu thức của Tân Thu quá lợi hại, và luôn muốn tìm cơ hội để hỏi cho rõ. . Ủng hộ chính chủ vào ngay [ tr ùmtruyện. c o m ] Tân Thu mỉm cười đáp: "Cái này gọi là lưu lại ấn tượng sâu sắc. Bây giờ tôi có nói cậu cũng không hiểu, đợi đến khi cậu đạt đến cảnh giới của tôi rồi cậu sẽ hiểu". Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó nói: "Vậy ông có thể giúp con trai và con gái của tôi..." Anh còn chưa kịp nói xong, Tân Thu đã từ chối: "Không thể". “Tại sao?”, Bạch Diệc Phi hỏi. Tân Thu cười đáp: "Con cái của cậu, vậy cậu nên tự mình làm đi". Mặc dù trong lòng Bạch Diệc Phi có chút thất vọng, nhưng cũng không cố chấp yêu cầu. Bạch Diệc Phi trầm mặc nhìn hai đứa con của mình, xoa nắn hai cái má nhỏ của bọn chúng, đùa giỡn một hồi liền nhớ tới chuyện khác. "Sư bá, ông chạy thoát rồi, ngộ nhỡ Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc giết sư phụ của tôi thì sao?" Tân Thu lắc đầu nói: "Yên tâm, bọn chúng không dám đâu". "Tại sao?", Bạch Diệc Phi khó hiểu nói: “Ông chạy thoát rồi, sư phụ tôi chỉ còn một thân một mình, đây là cơ hội tốt giết chết bà ấy, lại nói, ngay cả ông bọn họ còn dám giết, huống chi là sư phụ của tôi”. Tân Thu cười nhẹ nói: "Bởi vì, cho dù là Lương Minh Nguyệt hay là Cát Tắc, điều họ muốn làm nhất bây giờ là tìm ra người đã rơi vào cảnh giới để giết tôi". "Còn trong khoảng thời gian này, bọn chúng không dám tách ra, lại càng không dám gặp sư phụ của cậu, bởi vì một khi thời gian trôi qua, bọn chúng không thể chịu nổi cơn tức giận của tôi". Tân Thu chỉ suy yếu trong giai đoạn này, một khi vượt qua giai đoạn này, cho dù Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc hợp lực, có lẽ bọn chúng đều không phải là đối thủ của Tân Thu. Nếu bọn chúng giết Tử Y trước, một khi Tân Thu kích động sẽ càng mạnh hơn, bọn chúng chỉ còn con đường chết. Lúc này, Tân Thu đột nhiên hỏi: "Tại sao hôm qua cậu lại bị thương?" Tân Thu không muốn cho mọi người biết hiện tại ông ta đang ở đâu, nên hôm qua khi Tần Hoa đưa Bạch Diệc Phi trở về, ông ta đã trốn đi. Bạch Diệc Phi ngay lập tức kể cho Tân Thu những gì đã xảy ra hôm qua. Tân Thu nghe xong trầm mặc một lúc rồi nói: "Có gì đó không ổn". Bạch Diệc Phi gật đầu nói: "Tôi cũng cảm thấy có cái gì không ổn, nhưng không biết có chuyện gì". Tân Thu khẽ cau mày nói: "Cậu có chắc lần đầu tiên lên sân thượng nhìn thấy năm người không?" Khi anh đi lên lần thứ hai chỉ có bốn người chiến đấu với anh. Nghe vậy Bạch Diệc Phi bỗng nhiên ngẩn người. Lúc này, Lý Tuyết từ trong phòng bếp đi ra, cô nói: "Anh đêm qua ngủ say nói mơ, nói cái gì mà thiếu một người". Bạch Diệc Phi lại ngẩn ra. Thiếu một người! Đúng vậy, quả thật thiếu một người. Tên kia là thuộc hạ mà ông Ba Tùng gọi lên sân thượng. Tên thuộc hạ đó trông rất bình thường, bình thường đến nỗi người ta khó mà chú ý đến, nhưng tại sao ông Ba Tùng lại muốn một người như vậy liên lạc với Đạo trưởng và bọn họ? Đối với những việc quan trọng như thế này, ông ta nên để người mà ông ta tin tưởng đi cùng chứ không phải thuộc hạ bình thường. Hơn nữa Bạch Diệc Phi đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lúc chuẩn bị rời đi dường như mơ hồ nhìn thấy phía sau chú rể có một người đầy tớ, người đầy tớ đó còn đeo chìa khóa xe Porsche ở thắt lưng. Bạch Diệc Phi lúc đó cũng không nghĩ ngợi nhiều, bây giờ nghĩ lại cảm thấy có điều gì đó không đúng. Tân Thu hỏi anh: "Cậu định làm gì?" Bạch Diệc Phi thở dài một hơi nói: "Dưỡng thương trước sau đó tôi định trở về Thiên Bắc, nhưng..." "Tôi đã hứa với người khác một chuyện, nên bây giờ tôi phải hoàn thành lời hứa đó". Nghe vậy, Tân Thu chỉ nói: "Nhớ cẩn thận, đừng để cho kẻ thù nắm đằng chuôi". Bạch Diệc Phi nghe xong liền giật mình, kinh ngạc hỏi: "Ông biết sao?" Tân Thu chỉ cười và không nói gì. Bạch Diệc Phi thấy vậy có chút tức giận: "Ông từ đâu biết được? Lúc tôi gặp anh ta chắc chắn không có người thứ ba ở đó!" Tuy nhiên, Tân Thu vẫn chỉ cười và không đáp lại. Bạch Diệc Phi càng thêm nóng này, nhưng anh biết Tân Thu là như vậy, một khi không muốn nói thì có cậy miệng ông ta cũng không trả lời. Đồng thời, Bạch Diệc Phi cũng nể sợ Tân Thu hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]