Một ngày sau, chuyện này được giữ kín một cách thần bí và cũng không ai nhắc đến một chữ. … Trong một biệt thự ở thủ đô… Phương Nhiên mặc bộ bikini bơi lội trong bể bơi. Sau khi bơi một vòng thì cô ta mới lên. Đúng lúc này, ở bên bể bơi có một cô gái trẻ mặc đồ thể thao. Cô gái cũng vô cùng xinh đẹp, da trắng nõn, các nét trên khuôn mặt vô cùng hài hòa, rõ ràng là còn xinh hơn cả Phương Nhiên. Cô ta nhìn Phương Nhiên, hỏi: “Sớm vậy mà đã đến bơi à? Không sợ cảm sao?” Phương Nhiên cười rồi lên bờ, cô gái trẻ kia đưa cho cô ta chiếc khăn. Cô ta nhận lấy rồi hỏi: “Sao hôm nay cưng lại đến đây thế này?” “Chẳng phải là đến đưa đồ ăn sáng cho cô sao?”, cô gái trẻ chỉ vào hộp cơm trên bàn nhỏ. Phương Nhiên nhìn thấy vậy thì sắc mặt vui mừng, lập tức nở nụ cười, nói: “Ôi chao! Cô đúng là chị em tốt của tôi, có cô ở bên tôi hạnh phúc quá đi”. “Cô không biết đâu! Gần đây người quản lý quản tôi chặt quá, bắt ăn thanh đạm chẳng có mùi vị gì mấy. Tôi cảm thấy mình sắp đi tu đến nơi rồi”. Cô gái xinh đẹp, nói nửa đùa nửa thật: “Sau này tôi phải gọi cô là chị dâu rồi”. Nghe thấy vậy, mặt Phương Nhiên đột nhiên cứng đờ, sắc mặt cũng biến đổi theo. Cô gái trẻ thấy thế liền hỏi: “Sao thế?” Phương Nhiên lập tức khôi phục lại trạng thái, cười lắc đầu nói: “À không có gì! Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện. Nghe nói nhà cô sắp kết thân với nhà họ Bạch để cô lấy Bạch Diệc Phi hả?” “Haiz!”, cô gái trẻ nghe thấy vậy thì vẻ mặt ảm đạm. Cô ta đi đến ghế nghỉ bên cạnh, nói: “Nhiên Nhiên! Tôi không muốn gả cho hắn, tôi không muốn làm vật hi sinh đâu…”. Phương Nhiên nghe thấy vậy thì cũng ngồi xuống, trong ánh mắt cô ta toát lên vẻ khó hiểu, sau đó quay đầu lại hỏi: “Cô từng gặp Bạch Diệc Phi chưa? Anh ta là người như thế nào?” Cô gái trẻ lắc đầu, nói: “Tôi chưa gặp bao giờ nhưng tôi nghe Lệ Nhã nói, Bạch Diệc Phi là người vừa lùn vừa mập vừa xấu trai, lại còn giết người không chớp mắt nữa”. Cô gái này là chị họ của Tùng Lệ Nhã, tên là Tùng Lệ Tư. Lúc Tùng Lệ Tư nói câu này mà mắt đỏ hoe. Phương Nhiên thấy cô ta như vậy thì không khỏi đau lòng. Cái chính là Tùng Lệ Tư xinh đẹp nên khi khóc khiến người khác không kìm được mà thấy thương xót. “Nhiên Nhiên! Tôi không muốn lấy người đàn ông như thế, quá đáng sợ….”, Tùng Lệ Tư thút thít, nói: “Nhưng người nhà tôi không có ai nghe tôi nói cả”. “Cô nói xem tôi nên làm thế nào? Gả cho người đàn ông như thế, đêm ngủ cũng lo sợ, chỉ sợ anh ta đột nhiên giết tôi thì…”. Nghe thấy lời này mà Phương Nhiên không khỏi lắc đầu. Cô ta nghĩ, nếu như người được gả cho Bạch Diệc Phi là cô ta thì tốt biết mấy? Tùng Lệ Tư thấy biểu cảm của Phương Nhiên nên không khỏi giận dỗi, nói: “Cô có biểu cảm gì vậy? Thế mà còn nói là chị em tốt, cô không muốn nói gì sao?” Phương Nhiên thấy vậy thì vỗ nhẹ chân Tùng Lệ Tư, sau đó chậm rãi nói: “Tôi biết một chút ít thông tin về Bạch Diệc Phi, cô có muốn biết không?” Tùng Lệ Tư chớp chớp mắt rồi hỏi: “Thông tin gì?” Phương Nhiên thản nhiên nói: “Anh ta từ nhỏ đã bị bố mẹ vứt bỏ, lớn lên ở nông thông và luôn cần cù chịu khó học tập. Sau đó anh ta đỗ vào một trường đại học danh tiếng”. “Chỉ có điều, sau khi anh ta tốt nghiệp thì em gái mắc bệnh nên anh ta phải làm ở rể cho nhà họ Lý ở thành phố Thiên Bắc”. “Sau đó, bố ruột của anh ta tìm được anh ta và cho anh ta tập đoàn Hầu Tước, cho anh ta quản lý cty. Anh ta không những không làm lụi bại mà còn phát triển công ty một cách mạnh mẽ, cuối cùng đánh bại được mấy tập đoàn lớn, thậm chí Diệp Hoan nhà họ Diệp- một trong bốn gia tộc lớn cũng không đấu lại anh ta”. “Người bên cạnh anh ta ngày một nhiều, nhiều người còn nguyện bán mạng vì anh ta, nguyện đi theo anh ta và danh tiếng của anh ta cũng ngày một lớn”. “Ngoài ra, anh ta còn đặc biệt yêu vợ, rất nhiều chuyện đều làm vì vợ. Thậm chí vì vợ mà anh ta còn không tiếc tính mạng nữa”. “Còn nữa…”. Phương Nhiên nói cho Tùng Lệ Tư nghe tất cả về Bạch Diệc Phi, sau đó hỏi: “Một Bạch Diệc Phi như vậy, cô nghĩ anh ta có phải loại người giết người không chớp mắt không?” Tùng Lệ Tư ngây người ra. Bạch Diệc Phi thật sự như vậy sao? Sau đó cô ta lại nghĩ đến gì đó, nói: “Nhưng Lệ Nhã nói anh ta vừa lùn vừa xấu, giống như tên thổ phỉ vậy”. Phương Nhiên: “…”. Phương Nhiên cũng không biết lúc này nên khóc hay nên cười nữa… Nhưng trong ánh mắt của cô ta lộ ra vẻ ngưỡng mộ mà Tùng Lệ Tư không nhìn ra được. … Hai ngày sau, trong phòng khách sạn, Lý Tuyết tự mình thắt cà vạt cho Bạch Diệc Phi. Bạch Diệc Phi ôm Lý Tuyết rồi thơm một cái, nói: “Sau khi tham dự hôn lễ xong, chúng ta sẽ về thành phố Thiên Bắc”. “Vâng!”, Lý Tuyết cười gật đầu. Sau đó Bạch Diệc Phi đi lại thơm con trai và con gái của mình rồi mới rời khỏi khách sạn. Anh đến biệt thự nhà họ Bạch trước, sau đó mới cùng Bạch Vân Bằng đi đến nhà họ Tùng. Bạch Diệc Phi ngồi lên chiếc xe bình thường mà Bạch Vân Bằng lái quanh năm. “Bố ơi! Cái xe này có gì đặc biệt không?”, Bạch Diệc Phi thật sự thấy tò mò. Là gia chủ của nhà họ Bạch, chưa nói đến lái xe xịn mà chí ít cũng phải xe trung bình chứ. Nhưng chiếc xe này của Bạch Vân Bằng chắc tầm một trăm ngàn tệ chăng? Nhìn nó vừa cũ vừa tồi tàn, chắc lái cũng rất lâu nữa. Bạch Vân Bằng nghe thấy vậy thì ngập ngừng, sau đó từ trong túi lấy ra một điếu thuốc lá. Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nói: “Một điếu thôi ạ?” “Ừm!”, Bạch Vân Bằng hít một hơi, nói: “Tránh phí phạm con lại ném hết đi”. Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng và không nói gì. Bạch Vân Bằng lại hít một hơi nữa, sau đó mới chậm rãi nói: “Năm năm trước, nhà họ Bạch phát triển kinh doanh đến Nam Môn nhưng cũng vì thế mà động đến miếng cơm của ai đó nên họ đã sai một cao thủ đến định giết chúng ta”. “Chính trên cầu đá ở Kim Thành, dao của cao thủ đó chỉ còn mấy phân nữa là cắt ngang cổ họng bố rồi”. “Đúng lúc đó, chiếc xe này đột nhiên lao tới. Cao thủ kia không tránh kịp nên bị xe tông xuống sông”. Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lúc, sau đó hỏi: “Ai lái xe này ạ?” Bạch Vân Bằng chớp mắt, nhả ra làn khói màu trắng rồi nói: “Em trai con!” Bạch Diệc Phi lập tức đơ người ra. Sau đó anh lập tức hiểu được: “Vì vậy chính lần tai nạn xe đó nên em con mới…”. Bạch Vân Bằng gật đầu, sau đó nói: “Đầu nó bị thương nặng dẫn đến hệ thống thần kinh bị tắc nghẽn, thân dưới bị liệt”. “Nó vì cứu chúng ta nên…”. Bạch Diệc Phi im lặng, anh nhìn đầu xe, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên thở dài một câu: “Chiếc này nhất định phải giữ lại”. Bạch Vân Bằng không nói gì. Không biết qua bao lâu, Bạch Diệc Phi đột nhiên hỏi: “Nếu như ban đầu mọi người tìm được con, phát hiện ra con bị tàn phế hoặc chết rồi. Liệu lúc đó mọi người có đón con về không? Hoặc có buồn không?” “Kít…”, Bạch Vân Bằng giậm chân ga, chiếc xe tạo một vết đen dài trên đường. … Trong khách sạn tráng lệ nhất của thủ đô, khách sạn Kim Hào. Bãi đậu xe của khách sạn đã không còn chỗ chứa cho các siêu xe nữa, bên đường cũng đậu kín xe xịn. Khách sạn này đã được nhà họ Tùng bao trọn, trên dưới khách sạn đều trang trí không gian đám cưới. Trước cửa khách sạn còn có một ban nhạc sang trọng đang biểu diễn. Đúng lúc này, một chiếc xe vừa cũ vừa tồi tàn lái đến, trông vô cùng ‘nổi bật’ trong dàn xe. Bạch Vân Bằng dừng xe ở bên cạnh một xe Cayenne khác, sau đó hai người cùng xuống xe. Từ trên xe Cayenne cũng có một đôi nam nữ trẻ bước xuống. Người trẻ tuổi vừa xuống xe liền quát lớn với Bạch Vân Bằng: “Các người là ai vậy? Chỗ đậu xe này mà các người cũng dám cướp, có phải bị mù rồi không?” Nhưng Bạch Vân Bằng và Bạch Diệc Phi không thèm để ý gì mà quay đầu đi vào trong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]