Chương trước
Chương sau
Tốc độ của người nọ rất nhanh, ông cố căn bản không nhìn rõ đó là ai, chỉ kịp tiếp chiêu, hai người đối đầu với nhau tạo ra một tiếng động cực lớn.
Ông ta cảm nhận được năng lượng ám kình khủng khiếp xông đến, ông ta chấn động lùi về sau mấy bước.
Hơn nữa người nọ vẫn chưa dừng tay, lại tiếp tục hướng về phía ông ta, trong tay anh ta cầm một thứ vũ khí mà ông ta trước đây chưa từng nhìn thấy.
Đó chính là một dây xích được tạo thành từ vô số mảnh sắt.
Người nọ dùng dây xích đập mạnh vào người ông ta, trong lòng ông cố vô cùng kinh ngạc, không kịp né tránh nên chỉ có thể tay không đỡ đòn.
Tấm sắt không đập vào tay ông ta, nhưng ông ta đánh giá quá thấp đối phương, bởi vì trên mảnh sắt có tầng tầng lớp lớp ám kình tạt thẳng vào mặt ông ta.
"Bịch!"
Ông ta lại một lần nữa bị ám kình đẩy lùi về phía sau.
Sau khi đứng vững, cuối cùng ông ta cũng nhìn thấy rõ người trước mặt là ai: "Bạch Diệc Phi!"
Sau khi ông cố biết người đó là Bạch Diệc Phi, sắc mặt ông ta cực kỳ xấu xí, bởi vì Bạch Diệc Phi ở đây đồng nghĩa với việc kế hoạch của ông ta đã thất bại.
"Tại sao cậu lại ở đây?", ông ta kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi, bởi vì vừa nãy tay không đỡ vũ khí của Bạch Diệc Phi bằng, nên bàn tay của ông ta vẫn còn đang run rẩy.
Bạch Diệc Phi đứng bên cạnh Tân Thu, sau khi nhìn thấy ông ta thì tỏ ra kinh ngạc: "Ông cố? Sao ông lại ở chỗ này?"
Sắc mặt ông cố thay đổi liên tục, sau đó ông ta khẽ cười nói: "Tôi gặp chú Thu nên mới chuyện trò dăm ba câu".
Bạch Diệc Phi và ông cố đều nhìn về phía Tân Thu, vẻ mặt của Tân Thu vẫn rất bình tĩnh.
"Ra vậy, cháu thật sự xin lỗi vì đã thất lễ", Bạch Diệc Phi hơi cúi đầu chào ông cố.
Ông cố thấy vậy bèn xua tay, lập tức cười hỏi: "Một mình cậu ở nơi này, không sợ Lý Tuyết gặp nguy hiểm sao?"
Sắc mặt Bạch Diệc Phi lập tức thay đổi.
Trong lòng ông cố khẽ mừng thầm khi nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Diệc Phi: "Cháu trai của ta, ngày hôm nay ông cố sẽ dạy cho cháu một câu nói đó là người tính không bằng trời tính".
"Ông!", Bạch Diệc Phi trợn trừng mắt, lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Ông cố và những người khác muốn dẫn dụ Bạch Diệc Phi đến căn cứ của sát thủ, đồng thời, ông cố sẽ dẫn Tân Thu ra ngoài, vì vậy không ai có thể bảo vệ Lý Tuyết.
Chỉ có điều Bạch Diệc Phi đã nhìn thấu kế hoạch của bọn họ, Bạch Diệc Phi bảo vệ Lý Tuyết, nhưng lại lo lắng cho Tân Thu nên vội vã đuổi tới đây ngay sau khi giải quyết xong nhị quản gia.
Mà đúng lúc này, không có bất cứ ai ở bên bảo vệ Lý Tuyết.
Ông cố nhìn Bạch Diệc Phi tràn đầy tự tin nói: "Cậu nghĩ sẽ có người nhân cơ hội này đi ám sát Lý Tuyết, nhưng cậu không nghĩ tới sẽ có lần thứ hai, dẫu sao thì không có ai quy định ám sát chỉ có một lần".
Bạch Diệc Phi trầm mặt hỏi: "Cho nên, ông cố nói là bây giờ vẫn còn một người muốn đối phó Lý Tuyết".
"Đúng!", ông cố cười nhạt nói: "Hơn nữa không phải một người, mà là cả đám".
Bạch Diệc Phi không khỏi cười khổ một tiếng: "Ông cố, cháu thật sự không tài nào hiểu nổi tại sao mọi người hao tổn bao nhiêu tâm cơ để khiến cho cháu phải lấy con gái nhà họ Tùng?"
"Dĩ nhiên là vì nhà họ Bạch", ông cố nhẹ nhàng đáp.
Bạch Diệc Phi cũng căm hận nhìn chằm chằm ông cố, "Tôi đã nói, nhà họ Bạch chẳng là cái thá gì trong mắt tôi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ ly hôn với Lý Tuyết!"
"Không thành vấn đề", ông cố cười nhạt nói: "Nếu cậu có một người vợ đã khuất, cậu cũng có thể tái giá”.
"Ông!", Bạch Diệc Phi căm phẫn trừng mắt nhìn ông cố.
Ông cố lại cười nói: "Bây giờ chúng ta có thể bàn về chuyện hôn sự của cậu không?"
Lúc này, Bạch Diệc Phi liếc sang Tân Thu, Tân Thu chỉ khẽ lắc đầu với anh.
Bạch Diệc Phi quay đầu lại nhìn chằm chằm ông cố: "Chuyện hôn sự thì miễn bàn đi, bây giờ tôi cần phải được trút giận rồi".
"Cậu có ý gì?", ông cố có chút sửng sốt: "Cậu đã không kịp tới cứu Lý Tuyết, không tuân theo sắp đặt của nhà họ Bạch thì còn có thể làm gì nữa?"
Bạch Diệc Phi nhìn ông ta cười lạnh nói: "Sư bá nói, ông là ông của tôi, nên tôi không thể giết ông".
"Nhưng những người đó, một người tôi cũng không tha!"
"Mày!", ông cố đột nhiên kinh hãi, còn chưa kịp hỏi cái gì, đã nghe thấy một tiếng vang thật lớn cách đó không xa.
"Ầm!"
Sau đó, một ngọn lửa chói lọi đột nhiên xuất hiện trong đêm đen, chiếu sáng cả một khoảng trời.
"A!"
"Cứu mạng!"
"Á!"
Những tiếng kêu la thảm thiết nhanh chóng vọng tới từ quán rượu.
Trong ngọn lửa, có không biết bao nhiêu bóng đen chạy tới chạy lui.
Mà giữa biển lửa, còn có một người đâng đứng ở đó.
Anh ta khua tay trong không khí, vẫy tay về hướng nào ngọn lửa liền đi sang bên đó.
Bạch Diệc Phi liếc nhìn ông cố đang cứng đờ, lạnh lùng nói: "Lần này, ông đã sử dụng sức mạnh của bốn đại gia tộc đứng đầu thủ đô".
"Chỉ cần ông động vào Lý Tuyết, tôi liền muốn giết chết ông! Nhưng vì thể diện của ông cố nội và bố tôi, tôi sẽ không giết ông".
"Nhưng tôi muốn nói cho ông và đám người thủ đô luôn tự cho mình là nhất kia rằng chọc vào tôi thì chỉ có một kết cục mà thôi!"
"Hôm nay hãy để ngọn lửa này thiêu trụi một nửa đám người giàu có ở thủ đô!"
Ông cố nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Là ông già lão luyện của nhà họ Bạch lại còn giỏi phân tích bản tính con người, ông ta đương nhiên muốn Bạch Diệc Phi nhìn thấu kế hoạch một của mình cho nên ông ta cũng đã chuẩn bị kế hoạch hai.
Chỉ có điều ông ta không ngờ tới, thậm chí ngay cả kế hoạch hai Bạch Diệc Phi cũng đã nhìn ra.
Đột nhiên ông cố thở dài một hơi nói: "Cậu trưởng thành như ngày hôm nay, đối với nhà họ Bạch không biết là phúc hay là họa".
Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: "Đừng nói với tôi chuyện nhà họ Bạch. Tôi đã nói vô số lần rồi. Nhà họ Bạch không là gì trong mắt tôi. Tôi không quan tâm đến chuyện của nhà họ Bạch!"
"Còn nữa, vì thể diện của bố và ông nội, tôi sẽ không trở mặt hoàn toàn với gia tộc nhà họ Bạch".
"Nhưng chỉ có lần này thôi, nếu như ông lại khiêu khích ta, hoặc là đụng đến Lý Tuyết, tôi cũng không ngại tiêu diệt toàn bộ gia tộc nhà họ Bạch đâu!"
"Mày!"
Những lời này làm cho con ngươi của ông cố co rút lại, trong nháy mắt trợn trừng trừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng nhãi ranh, mày dám!"
Bạch Diệc Phi không hề tỏ ra yếu thế, đáp lại: "Cứ thử đi rồi sẽ biết".
Ông cố thấy vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng, vung tay áo rời đi.
Trên sân thượng chỉ còn lại Tân Thu và Bạch Diệc Phi.
Tân Thu cười nhạt nói: "Tất cả mọi người, bao gồm cả tôi, tưởng rằng cậu khi đến thủ đô không mang theo thuộc hạ, nhưng không ngờ người của cậu còn đến thủ đô trước một bước".
Bạch Diệc Phi đối với câu nói này chỉ mìm cười đáp: "Chỉ là trùng hợp mà thôi".
Tân Thu không đáp, chỉ liếc anh một cái đầy ẩn ý, sau đó ánh mắt rơi vào vũ khí trong tay Bạch Diệc Phi: "Dây xích này rất tốt".
Bạch Diệc Phi cũng cúi đầu liếc nhìn sợi dây xích trên tay, trên miếng sắt có vết nứt, anh khẽ động một cái, mảnh sắt trên dây xích tách ra lập tức rơi xuống đất.
Anh kìm nén năng lượng ám kình của mình vào mảnh sắt, mảnh sắt đương nhiên không chịu nổi nên đã bị phá vỡ.
"Sư bá nói đùa", Bạch Diệc Phi cau mày nói.
Tân Thu không đáp lại mà quay người đi xuống sân thượng.
Bạch Diệc Phi đứng ở nơi đó, sững sờ nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất.
Bạch Diệc Phi đã học được vũ khí này từ Mạnh Lâm, nhưng thay vì tự mình lắp ráp anh đã để Trần Ngạo Kiều tìm người giúp anh sửa lại nó.
Cái còn lại đã được anh chôn cất ngay bên cạnh Mạnh Lâm.
Nhưng hiện tại có vẻ như anh đã có chút hối hận, bởi vì lần này anh mới nhận ra mảnh sắt trên vũ khí của Mạnh Lâm không phải là một mảnh sắt bình thường, và chắc chắn nó sẽ không bị phá vỡ bởi năng lượng ám kình của anh.
...
Đêm nay, thủ đô lại là một đêm thức trắng.
Bốn gia tộc hào môn ở thủ đô lần lượt bị giết, doanh nghiệp của tộc cũng tuyên bố phá sản.
Những gia tộc hào môn khác sau khi biết được cũng sợ hãi không ngớt.
Mà cuối đến cuối cùng vẫn không một người nào biết, bốn gia tộc này rốt cuộc đã đắc tội với ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.