Quăng Kỳ Kỳ xuống biển thì mọi vấn đề đều sẽ không còn là vấn đề nữa.
Và sẽ không có ai biết được việc này.
Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, từ tốn nói: “Có lẽ tôi quả thực là nghĩ quá nhiều rồi".
"Nhưng cũng chẳng sao, dù gì cũng còn tốt hơn là khiến cho lương tâm mình không được yên”.
"Nói cho cùng, Từ Lãng là anh em của chúng ta”.
Lời nói vừa dứt, Trương Hoa Bân không hề thấy ngạc nhiên, nhưng ánh mắt thì lại long lanh hơn rất nhiều: “Tôi biết, anh không nỡ ra tay”.
"Tôi tin rằng rất nhiều người khi gặp phải tình huống này, nhất là những nhân vật trí dũng kiệt xuất ôm dã tâm lớn, có lẽ sẽ lựa chọn cách đơn giản nhất, nhưng mà anh lại không giống họ, nhưng điều này cũng chứng minh được rằng, tôi không lựa chọn nhầm người”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy cười khổ một tiếng: “Chứng minh là tôi không phải nhân vật kiệt xuất có dã tâm lớn”.
Bạch Diệc Phi uống hết ngụm trà cuối cùng, đứng dậy quay trở về khoang thuyền của mình.
Trương Hoa Bân nhìn bóng lưng Bạch Diệc Phi cười nói: "Đúng vậy, mọi thứ trong cuộc đời này của anh đều không thể khiến anh trở thành nhân vật kiệt xuất có dã tâm”.
"Nhưng mà, anh sẽ trở thành một bậc vương giả!”
...
Khi tàu đánh cá cập vào Đảo Lam, bọn họ quyết định lựa chọn bên mặt chưa được khai thác của hòn đảo này để lên bờ.
Trương Hoa Bân ở lại trên thuyền, Bạch Diệc Phi và Trần Hạo đưa theo Kỳ Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-buoc-len-tien/1695888/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.