"Nhưng mà, Bạch Diệc Phi sẽ không tin chúng ta". Bạch Hổ nghe vậy thì nói: "Chúng ta khác nhau". Từ Lãng hỏi: "Khác ở chỗ nào?" Bạch Hổ nghiêm túc nói: "Nếu một ngày nào đó cần phải đưa ra lựa chọn, tôi sẽ…”. “Sẽ thế nào?”, Trần Ngạo Kiều và Từ Lãng đều tò mò nhìn chằm chằm Bạch Hổ. Lúc này, cửa được đẩy ra, Dương Xảo nắm tay Từ Hữu Sinh bước vào. Trên người bọn họ đều đã thay quần áo mới, quần áo mà Dương Xảo khá là kín đáo, cô ta mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi màu trắng, cuối cùng cũng lộ ra vẻ trẻ trung xinh đẹp mà một cô gái ở độ tuổi này nên có. Quần áo mà Từ Hữu Sinh và Dương Xảo mặc là bộ đồ mẹ con, sau khi được tắm rửa sạch sẽ thì trông cậu nhóc cũng khá trắng trẻo đẹp trai, nhìn rất là nhanh nhẹn hoạt bát. Sau khi Từ Hữu Sinh nhìn thấy Từ Lãng liền lon ton chạy đến trước mặt anh ta xoay người một vòng: "Bố, thế nào?" Cậu ta dường như không hề biết lạ, mới có một ngày mà đã quen hết với tất cả mọi người, cũng đã chấp nhận thân phận mới của mình. Từ Lãng gật đầu: "Đẹp". Từ Hữu Sinh cười hi hi: "Mẹ mua cho con đó, còn mua hẳn mấy bộ nữa, để con đi thử mấy bộ khác cho bố xem”. Sau đó, vèo một cái đã chạy thẳng vào trong phòng. Khuôn mặt Dương Xảo đỏ lên, mở miệng chào hỏi Bạch Hổ và Trần Ngạo Kiều xong liền quay trở về phòng. Đợi hai người về phòng hết, Bạch Hổ và Trần Ngạo Kiều đồng loạt xoay người lại nhìn Từ Lãng. Nói không kinh hãi thì chắc chắn là giả! Từ Lãng là người thế nào, bọn họ không phải không rõ, nhưng sao lại đột nhiên lòi ra một thằng con trai thế này? Còn có cả vợ nữa? Bị bọn họ nhìn như vậy, Từ Lãng không kiềm được, lỗ tai đỏ lên, ấp úng nói: “Không phải như mọi người nghĩ!” "Nghĩ thế nào? Anh biết chúng tôi nghĩ cái gì?", Trần Ngạo Kiều như cười mà không phải cười nhìn anh ta. Bạch Hổ gật đầu. Từ Lãng xấu hổ gãi gãi đầu, giải thích nói: "Trẻ con không hiểu chuyện gọi bừa, tôi với Dương Xảo không có gì cả”. Bạch Hổ dường như lúc này mới biết được tên của Dương Xảo: "Hóa ra tên là Dương Xảo!" Trần Ngạo Kiều gật đầu: "Cái tên khá đẹp". Từ Lãng nổi cáu: "Các anh có biết đâu là trọng điểm không? Cái tôi muốn nói là cái này à?” Trần Ngạo Kiều thấy vậy thì xua tay: “Chúng tôi nghe thấy rồi, hai người không có quan hệ gì”. Từ Lãng nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như giải thích rõ ràng, nếu không nhất định sẽ bị bọn họ cười nhạo. Đúng vào lúc này, Dương Xảo thò đầu ra khỏi cửa, nói với Bạch Hổ và Trần Ngạo Kiều: "Tối nay mọi người ở lại ăn tối nhé, tôi nấu thêm vài món”. Bạch Hổ và Trần Ngạo Kiều đồng thanh đáp: "Được, chị dâu". Hai từ "chị dâu" khiến Dương Xảo đỏ mặt, xấu hổ rụt người lại. Từ Lãng: "...". Trần Ngạo Kiều phủi mông đứng dậy nói: “Tôi phải đi tặng quà gặp mặt cho con trai mới đây”. Bạch Hổ bừng tỉnh, gật đầu cũng đứng lên theo: "Vậy tôi cũng tặng chị dâu…”. Từ Lãng nghe vậy trợn mắt lườm, Bạch Hổ lập tức sửa miệng: “Con trai của chị dâu, một món quà gặp mặt”. Bạch Hổ và Trần Ngạo Kiều vừa nói vừa đi vào trong phòng khách, Từ Lãng chỉ đành đứng nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn hai người kia. "Haiz, đúng là đáng tiếc cho chị dâu quá! Đi theo một người xấu xí như thế!” "Tốt số thật, tôi có chút ngưỡng mộ”. Giọng hai người nói chuyện không to lắm, nhưng với khoảng cách như vậy, Từ Lãng chắc chắn có thể nghe rõ mồn một, cho nên anh ta tức đến nỗi muốn xông lên cho hai tên kia mỗi người một đao. Từ Lãng nghĩ, hai cái tên này có giải thích thế nào cũng không rõ ràng được! Đương nhiên, có thể là do bản thân anh ta cũng không biết phải giải quyết việc này như thế nào, giải thích rồi cũng như chưa giải thích vậy. Anh ta còn nghĩ, tôi còn lâu mới thích một người phụ nữ yếu đuối như vậy! Tôi... "Aaa!" Tiếng hét lớn của Dương Xảo truyền tới. Bạch Hổ và Trần Ngạo Kiều vừa bước vào phòng khách, nghe thấy tiếng hét này thì hiển nhiên ngẩn ra một chút. Đúng vào lúc mà bọn họ đang ngẩn ra thì Từ Lãng đã vọt qua người bọn họ bằng tốc độ cực nhanh, chỉ lưu lại một bóng dáng mờ mờ, xông thẳng vào trong phòng bếp. Sau khi Từ Lãng bước vào nhìn thấy Dương Xảo ngã nhoài trên mặt đất, rau dưa cũng rơi đầy xung quanh. Sau khi Dương Xảo nhìn thấy Từ Lãng, đang định bám vào tủ bếp để tự đứng dậy: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi…”. Tuy nhiên, vừa mới dồn sức đứng dậy thì lại ngã nhào xuống đất. Từ Lãng vội vàng tiến lên đỡ lấy cô ta: “Đừng động đậy”. Khom người xuống, Từ Lãng trầm giọng nói: “Để tôi xem xem”. Sau khi Từ Lãng nhìn thấy chân của Dương Xảo sưng lên một cục to thì sa sầm mặt, bắt đầu cảm thấy lo lắng, động tác tay thì lại càng cẩn thận hơn, cởi giày của cô ta ra liền kiểm tra thật kỹ. Mặc dù nhìn Dương Xảo như đang xấu hổ đỏ cả mặt, nhưng có lẽ phần nhiều trong đó là do cơn đau dưới chân. Bạch Hổ và Trần Ngạo Kiều cũng đi vào, sau khi nhìn một lượt, Trần Ngạo Kiều nói: “Hẳn là bị trật khớp rồi, cũng không có gì, Từ Lãng biết cách chữa”. Từ Lãng là sát thủ, đương nhiên biết cách chữa mấy loại vết thương như này. Từ Lãng nhẹ giọng với Dương Xảo: "Chịu đau chút". Dương Xảo nghiến răng gật đầu, lén lút liếc nhìn Từ Lãng một cái. Từ Lãng dùng một tay ấn vào bắp chân của Dương Xảo, một tay còn nắm lấy bàn chân của cô ta, nhẹ nhàng xoay vài cái. Nhưng ngay sau vài cái xoay này, sắc mặt Từ Lãng liền thay đổi, trong ánh mắt lộ ra chút kinh ngạc, sắc mặt trở nên trắng bệch. Bởi vì Từ Lãng nhìn thấy dưới bàn gan bàn chân của Dương Xảo là hai nốt ruồi màu đen. ... Con tàu đi mất hai ngày một đêm, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy được hòn đảo Lam ở phía xa xa. Đảo Lam, một hòn đảo nhỏ không hề được ghi chép trên bất cứ tấm bản đồ nào. Tại thành phố Thiên Bắc, Bạch Diệc Phi đã tìm kiếm rất nhiều nguồn tài liệu, nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin nào liên quan đến đảo Lam, thậm chí không có lấy một bản ghi chép nào. Mà từ sau khi Bạch Diệc Phi phát hiện Kỳ Kỳ rất có thể là em gái ruột của Từ Lãng thì cũng không làm gì quá đáng với Kỳ Kỳ, chẳng qua là không muốn nói chuyện với cô ta nữa. Bây giờ anh vẫn chưa biết phải xử lý cô ta thế nào. Đêm hôm đó, Bạch Diệc Phi đã hỏi Kỳ Kỳ: “Nếu như tương lai có một ngày, anh trai của cô và người thân của cô xảy ra xung đột, cô sẽ lựa chọn đứng về bên nào?” Kỳ Kỳ không trả lời Bạch Diệc Phi. Bởi vì một bên là anh trai ruột, một bên là sư môn đã nuôi cô ta lớn, bất luận là lựa chọn bên nào thì cũng đều khổ sở. Vì vậy Bạch Diệc Phi cũng không băn khoăn về chuyện này nữa. Trên boong tàu, Bạch Diệc Phi nhìn mặt biển, không biết đã thở dài lần thứ bao nhiêu rồi. "Haiz..." Trương Hoa Bân rót một tách trà đưa cho Bạch Diệc Phi, cười nói: "Có ai từng nói với anh rằng, anh suy nghĩ quá nhiều chưa?" “Cái gì?”, Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn về phía Trương Hoa Bân. Trương Hoa Bân nhàn nhạt nở nụ cười, chỉ về hướng mặt biển: “Anh nhìn mặt biển này đi, bề mặt thì êm đềm”. "Kỳ thực ai cũng biết, bên dưới sự êm đềm này là biết bao sóng ngầm xoáy nước”. "Trong đại dương này, trước giờ vẫn luôn là cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm tép, bọn chúng sẽ không nghĩ đến những chuyện khác, chỉ cần có thể no bụng là được rồi”. "Đây là quy luật sinh tồn của tự nhiên, bản năng của chúng là tránh xa kẻ thù thiên nhiên nhưng lại ăn con mồi của mình”. Bạch Diệc Phi nghi hoặc nhìn anh ta: "Có thể nói rõ hơn được không?" "Mặc dù người và cá khác nhau, nhưng nguyên tắc thì đều giống nhau, đều muốn tránh xa sự tồn tại mạnh mẽ hơn mình, mà cách tốt nhất chính là phải khiến cho những sự tồn tại đó biến mất”. "Đối với chúng ta mà nói, sự tồn tại mạnh mẽ hơn mình, chẳng qua là chỉ những người hoặc những việc mà chúng ta không giải quyết được, đương nhiên cũng bao gồm cả sự lựa chọn”. "Thay vì ngồi đây tự tìm phiền não cho mình, băn khoăn day dứt không thôi, chẳng bằng trốn cho thật kỹ, cứ coi như chưa hề xảy ra chuyện gì cả”. "Tôi có thể giúp anh giữ kín bí mật này”. Bạch Diệc Phi yên lặng nhìn mặt biển xa xăm, trong lòng thì đang rung động không ngừng. Anh đã hiểu ý của Trương Hoa Bân rồi. Đối với anh, Kỳ Kỳ là một vấn đề không có lời giải, anh không thể giải quyết được, vậy cách tốt nhất là tránh đi, khiến cho cô ta biến mất, coi như cô ta chưa từng tồn tại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]