Chương trước
Chương sau
Trời tối rất nhanh, Bạch Diệc Phi quyết định phải rời khỏi chỗ này.
Cậu chủ của nhà họ Triệu đã mất tích, Kevin của Đại tam quốc bị giết, còn một đám nhân vật có số có má không biết của ai cũng bị giết luôn rồi, bây giờ ở đây mọi thứ đều đang rất hỗn loạn.
Bạch Diệc Phi nhìn qua cửa sổ xuống dưới, từng tia sáng từ ánh đèn xuyên qua bóng đêm chiếu sáng khắp nơi, bên dưới cũng có rất nhiều người đang chạy qua chạy lại.
Cho đến tận bây giờ, vẫn chưa có ai đến để kiểm tra toà nhà lung lay sắp đổ này, nhưng không biết chừng lúc nào sẽ có người đến.
Dù sao thì cứ để mặc toà nhà này ở đây cũng không phải là cách hay.
Do vậy tối nay Bạch Diệc Phi bắt buộc phải rời khỏi đây.
Nhưng khi Bạch Diệc Phi quay ra nhìn Kỳ Kỳ, anh hơi do dự có nên đưa cô ta đi theo.
Nếu đưa đi theo, khỏi cần nói cũng biết, chắc chắn là một phiền toái lớn.
Nếu không đưa theo, thì một mình cô ta ở đây cũng không biết lúc nào mới tỉnh dậy được, nói không chừng bị người ta phát hiện ra thì khỏi cần phải tỉnh dậy nữa.
Cuối cùng, Bạch Diệc Phi nghiến răng nghiến lợi: “Con mẹ nó! Ông đây tiễn phật tiễn đến Tây thiên, làm người tốt thì làm đến cùng vậy!”
Bạch Diệc Phi đi vào trung tâm thương mại tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho mình thay, rồi tìm thêm một bộ khác cho Kỳ Kỳ thay, trong lúc thay đồ cho cô ta, Bạch Diệc Phi hầu như không thèm đếm xỉa đến cơ thể của Kỳ Kỳ, chỉ nghĩ làm sao để rời khỏi đây cho nhanh.
Sau khi xong việc, Bạch Diệc Phi lại xé một bộ quần áo khác ra thành từng sợi sau đó buộc lại với nhau thành một đoạn dây dài, lại đem Kỳ Kỳ vác lên lưng, dùng dây buộc chặt cô ta lên người anh, tránh cho lúc chạy tuột tay rơi mất.
Bạch Diệc Phi cõng Kỳ Kỳ trên lưng, hết chạy chỗ nọ lại trốn chỗ kia. Cuối cùng cũng ra khỏi được toà nhà, anh chạy về phía cánh rừng mà lúc đến bọn đã họ đi qua.
Trong thời gian này, anh tránh được mấy đám người đi kiểm tra, sau đó cõng Kỳ Kỳ đi đến chỗ mà Triệu Thiên bị trói.
Nhưng điều khiến cho Bạch Diệc Phi ngạc nhiên là Triệu Thiên vẫn đang bị trói ở đây.
Lúc này Triệu Thiên đã tỉnh, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì sợ đến mức lắc đầu quầy quậy, gã sợ Bạch Diệc Phi tới để giết gã.
Bạch Diệc Phi lại không hề để ý đến gã mà đặt Kỳ Kỳ xuống đất, anh cũng ngồi phịch xuống thở hổn hển.
Vết thương trên người anh còn chưa khỏi, lại cõng Kỳ Kỳ chạy một đoạn đường xa như vậy nên vết thương lại rách ra.
Bạch Diệc Phi thầm nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, anh mà cõng Kỳ Kỳ đi mãi như vậy thì chắc chắn bọn họ chỉ có con đường chết, cho nên anh đang nghĩ, hay là vứt Kỳ Kỳ ở lại đây luôn cho rồi?
Triệu Thiên ở bên cạnh thấy vậy dè dặt nhìn Bạch Diệc Phi, nhưng lại không cẩn thận mà gây ra chút tiếng động khiến cho Bạch Diệc Phi quay lại nhìn.
Sau khi Bạch Diệc Phi quay sang nhìn thấy Triệu Thiên, trong đầu anh đột nhiên vụt sáng, anh nghĩ ra một ý tưởng cực kỳ hay.
Cho nên anh bước đến phía trước mặt của Triệu Thiên, sau đó rút ra một con dao nhắm thẳng vào cổ Triệu Thiên uy hiếp: “Có muốn sống không?”
Triệu Thiên sợ tới mức vội vàng gật đầu: "Muốn! Muốn!”
“Được, nếu muốn sống thì phải nghe lời tao, nếu không thì tao sẽ giết chết mày!”, con dao của Bạch Diệc Phi giả bộ cào hai vệt trên cổ của Triệu Thiên.
Bạch Diệc Phi cất dao đi, cởi dây trói cho Triệu Thiên: “Đứng dậy đi, cõng cô ta lên, đi theo tao”.
Lời vừa dứt, Triệu Thiên đang định cúi người xuống để cõng Kỳ Kỳ thì lại nghe thấy có âm thanh truyền đến.
"Mau lên! Bọn họ ở bên kia!”
Tiếp sau đó, một chùm ánh sáng chiếu tới.
"Mẹ kiếp! Bị phát hiện rồi!”
Triệu Thiên thấy vậy thì cực kỳ vui vẻ, vừa vẫy tay vừa hét: “Mau tới đây, tôi ở đây, mau cứu…”.
"Bốp!"
Bạch Diệc Phi đấm cho Triệu Thiên một cú khiến gã lăn ra bất tỉnh.
Cùng lúc đó, mấy chùm sáng đều chiếu thẳng về phía Bạch Diệc Phi: “Cậu chủ Triệu, là anh phải không?”
Bạch Diệc Phi nghe xong thì khựng lại, sau đó lập tức phản ứng lại hét to với đám người kia: “Mau đến đây nhanh lên, cậu chủ ở đây này, cậu chủ bị rắn cắn bị thương rồi, mau đến cứu người đi!”
Đám người kia nghe thấy tiếng trả lời cũng không nghi ngờ gì mà vội vàng chạy đến.
Đợi khi đám người kia chạy gần đến nơi, Bạch Diệc Phi mới phát hiện bọn họ hoá ra có bốn người, cho nên anh âm thầm nắm chặt con dao trong tay.
"Cậu chủ ở đâu?”
“Cậu chủ ngất đi rồi, anh ấy bị rắn cắn”, Bạch Diệc Phi bình tĩnh chỉ về hướng Triệu Thiên đang nằm trên mặt đất.
Người nọ thấy vậy thì hoang mang ngồi xổm xuống: “Cậu chủ, anh làm sao vậy? Cậu chủ, mau tỉnh lại đi!”
Đúng vào lúc này, một người bên cạnh gã dường như phát hiện có vật gì đang ở cạnh đó cho nên dùng đèn pin rọi qua, mắt thấy ánh sáng đèn sắp chiếu đến chỗ Kỳ Kỳ.
Bạch Diệc Phi bịt chặt miệng gã từ phía sau lưng.
Người nọ giật mình kinh hãi muốn giãy giụa phản kháng.
Con dao của Bạch Diệc Phi lập tức cứa ngang qua cổ họng của gã, người nọ âm thầm bị giết chết.
Ba người còn lại lập tức phát giác ra có điều gì đó không ổn nên xoay người lại định ra tay.
Động tác của Bạch Diệc Phi nhanh vô cùng, tránh né, khua dao, chẳng mấy chốc mà cả ba người kia đều nằm gục trên đất.
Với năng lực hiện tại của Bạch Diệc Phi thì đối phó với ba người này hoàn toàn không mất chút sức nào.
Đúng vào lúc này, Triệu Thiên tỉnh lại.
Khi gã nhìn thấy bốn thi thể đang nằm trên đất xung quang mình, lập tức trợn tròn hai mắt, gã lại càng thấy sợ Bạch Diệc Phi hơn nữa.
Mới có một lúc mà anh đã nhẹ nhàng giải quyết hết bốn người, như vậy, nếu muốn giết gã chẳng phải là quá dễ dàng hay sao.
Bạch Diệc Phi nắm chặt con dao trong tay, bước từng bước về phía Triệu Thiên.
"Đừng, đừng giết tao, đừng…”, Triệu Thiên bị doạ cho không ngừng lùi về phía sau, sau đó một mùi khai nồng nặc bay lên.
Bạch Diệc Phi dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Triệu Thiên: “Thực con mẹ nó nhát cáy!”
"Tít tít...".
Đột nhiên, có tiếng điện thoại truyền đến làm cho Bạch Diệc Phi giật mình, quay người qua xem liền phát hiện có một tên vẫn chưa chết hẳn đang ấn vào nút gọi của máy bộ đàm.
"Mẹ kiếp!"
Bạch Diệc Phi tiến lên hai bước, đâm thêm một nhát.
Vị trí hiện tại của bọn họ đã bị lộ rồi.
Bạch Diệc Phi phải lập tức rời khỏi chỗ này, cho nên anh nói với Triệu Thiên: “Nhìn thấy số phận của bọn họ chưa? Tao cho mày một cơ hội cuối, nếu như không nghe lời thì kết cục của mày sẽ giống như bọn họ”.
Tận mắt nhìn thấy đám vệ sỹ của mình bị Bạch Diệc Phi giết, Triệu Thiên cũng không dám nói thêm cái gì nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Cõng cô ta lên, lập tức đi theo tao!”, Bạch Diệc Phi dùng dao chỉ.
Triệu Thiên lập tức bước tới, cõng Kỳ Kỳ trên lưng, đi theo Bạch Diệc Phi.
...
Sau khi bọn họ rời đi khoảng mười phút liền có một đám người rất đông đến đây.
Sau đó cả khu rừng bỗng sáng rực lên, ánh đèn pin đan nhau chằng chịt.
Bạch Diệc Phi biết rõ ràng rằng, người của nhà họ Triệu đang tăng cường lực lượng để đi tìm kiếm Triệu Thiên.
Anh không dám dừng lại mà ra lệnh cho Triệu Thiên bước nhanh hơn, ít nhất phải vượt qua được ngọn núi này đến được ngọn núi phía trước.
Ngọn núi phía trước to hơn ở đây, sẽ có lợi cho bọn họ che dấu hành tung của mình.
Nhưng Triệu Thiên không hổ là một cậu chủ tôn quý, mới đi được một đoạn đường đã mệt đến không thở nổi.
Bạch Diệc Phi đành phải dùng dao uy hiếp: "Nếu còn tiếp tục lề mề nữa thì tao sẽ dùng dao đâm mày, lề mề một bước tao sẽ đâm một dao”.
Triệu Thiên nghe vậy lập tức dốc hết sức mình cố gắng theo kịp tốc độ của Bạch Diệc Phi.
Cuối cùng, bọn họ cũng trèo qua ngọn núi này đến được ngọn núi phía trước mặt.
Không chỉ vậy, khi Bạch Diệc Phi đi đến lưng chừng núi bỗng phát hiện ra một hang động.
Nhìn sang Triệu Thiên lúc này gần như đã không thể bước thêm được nữa, gã đang há mồm ra thở hồng hộc, mệt đến mức trông gã bây giờ thật giống một con chó bull.
Mà Kỳ Kỳ đang ở trên lưng gã thì đột nhiên run lên bần bật.
Bạch Diệc Phi biết cô ta đang phát sốt.
Vết thương của cô ta không được xử lý kịp thời, lại bị mất máu quá nhiều, miệng vết thương bị nhiễm trùng rất dễ khiến cho người bị thương phát sốt.
Bạch Diệc Phi không còn lựa chọn nào khác, đành phải ở lại trong hang động này nghỉ ngơi.
Triệu Thiên ngồi ở một bên vừa thở hổn hển vừa nói: "Người phụ nữ này, xem ra, sắp không chịu nổi nữa rồi…”.
Bạch Diệc Phi liếc nhìn Kỳ Kỳ đang run cầm cập trên đất, hơi nhíu mày: “Nếu mà chết thì không phải sẽ mất công tao cứu à?”
Triệu Thiên nghe vậy không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, Bạch Diệc Phi nói với Triệu Thiên: “Mày ở lại trong hang động này trông chừng cô ta, không được phép chạy, nếu như dám chạy hoặc là dám có ý đồ xấu xa thì tao sẽ giết mày!”
"Không dám, không dám...", Triệu Thiên liều mạng lắc đầu, gã nào dám chạy nữa?
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng liền rời khỏi hang động, anh cần phải đi tìm một ít cành cây khô về để nhóm lửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.