Chương trước
Chương sau
Quả bom nổ làm cho cả toà nhà cao tầng có một nửa bị sập, còn một nửa thì đang lung lay sắp đổ.
Bạch Diệc Phi tìm khắp tòa nhà nhưng vẫn không phát hiện được tung tích của Kỳ Kỳ đâu, điều này khiến anh hơi nghi ngờ suy đoán của mình, chẳng lẽ Kỳ Kỳ không hề trốn trong này?
Vừa đi xuống vừa nghĩ, đột nhiên Bạch Diệc Phi dừng chân lại nhìn về phía phòng thử đồ của một gian hàng quần áo.
Bởi vì vụ đánh bom vừa rồi khiến cả toà nhà đều rung chuyển, như vậy thì cửa phòng thay đồ hẳn là đều phải mở hết ra mới đúng.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại nhìn thấy cửa một gian trong dãy phòng thử đồ vẫn đang đóng chặt.
Bạch Diệc Phi do dự một chút nhưng vẫn từ từ bước qua.
Khi tiến sát đến bên ngoài cửa, Bạch Diệc Phi đột nhiên đạp mạnh cửa phòng.
Quả nhiên trên người Kỳ Kỳ mặc một bộ áo ngắn quần ngắn đang ngồi bên trong phòng thử đồ, lúc này đầu của cô ta lệch sang một bên dường như đã ngất đi rồi.
Mà trên đùi cô ta thì có một vết thương lớn đang chảy máu, cả người Kỳ Kỳ hình như cũng bị ướt.
Bạch Diệc Phi nghiến răng, chết tiệt!
Đúng như những gì anh suy đoán, Kỳ Kỳ bám theo dây thừng trượt xuống nhưng lại bị những mảnh vụn rơi xuống cắt đứt mất dây khiến cho cô ta rơi vào trong hồ, sau đó vì để che dấu tung tích nên cố ý để lại vết máu, nguỵ tạo chứng cứ.
Cuối cùng, cô ta quay trở lại toà cao tầng này trốn vào bên trong phòng thử đồ.
Nguyên nhân khiến Bạch Diệc Phi nghiến răng là bởi vì Kỳ Kỳ rơi vào trong hồ, ngâm trong hồ một lúc như vậy thì điện thoại có còn dùng được nữa không?
Con mẹ nó, nếu như không dùng được thì anh chết chắc rồi!
Không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, tình hình kiểm soát ở đây lại rất nghiêm ngặt, mẹ kiếp, thế thì anh biết phải làm sao?
Bạch Diệc Phi chẳng thèm để ý nhiều nữa, anh ngồi xổm xuống mò trong túi quần của Kỳ Kỳ để tìm chiếc điện thoại của cô ta.
Rất nhanh, Bạch Diệc Phi đã tìm được điện thoại, điều khiến anh ngạc nhiên hết sức là chiếc điện thoại này được nhét trong một chiếc túi nilon, cũng tức là nó không hề bị ngấm nước, vẫn có thể sử dụng được.
Bạch Diệc Phi vô cùng kích động, mau chóng đóng cửa phòng thử đồ lại, bản thân anh cũng ngồi xuống mở điện thoại ra.
Điện thoại cần phải mở khoá, có thể dùng vân tay.
Bạch Diệc Phi cầm lấy tay của Kỳ Kỳ nhấn vào điện thoại để mở khoá, màn hình vừa mở ra, quả nhiên là có thể liên hệ được với bên ngoài. Cho nên anh lập tức xác định vị trí của mình rồi gửi định vị này về diễn đàn của bệnh viện Ngoạ Long.
Sau khi làm xong hết các thao tác này, Bạch Diệc Phi ôm tâm trạng kích động bấm số điện thoại của Lý Tuyết.
Sau một vài hồi chuông, đầu dây bên kia bắt máy.
“Alo?”, Giọng Lý Tuyết truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
Bạch Diệc Phi được nghe thấy giọng nói của Lý Tuyết lần nữa, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp thì đầu mũi cũng bắt đầu cay cay, khoé miệng anh bất giác cong lên.
Ngay khi Bạch Diệc Phi đang định trả lời Lý Tuyết thì bên ngoài lại có âm thanh truyền đến.
Bạch Diệc Phi giật mình không dám phát ra tiếng động.
Anh chỉ có thể cầm chặt điện thoại dí sát vào bên tài mình, nghe giọng nói của Lý Tuyết, giọng nói của cô đang không ngừng truyền đến.
"Alo? Xin hỏi ai đó ạ?”
"Alo? Tại sao lại không nói gì?”
Ngập ngừng vài giây sau cô lại nói: “Là… là anh phải không?”
"Tinh toong!"
Bạch Diệc Phi lại bị giật mình lần nữa, anh cầm điện thoại đưa đến trước mặt nhìn, hoá ra là nhắc nhở điện thoại sắp hết pin.
Bạch Diệc Phi không dám bất cẩn, trực tiếp cúp luôn cuộc gọi với Lý Tuyết sau đó tắt máy đi.
Anh sợ rằng âm thanh báo của điện thoại sẽ thu hút đám người bên ngoài tới đây.
Nếu đám người kia trông thấy anh và Kỳ Kỳ đi cùng nhau thì chắc chắn sẽ cho rằng bọn họ là đồng bọn, vậy thì bọn họ sẽ chết chắc!
Bạch Diệc Phi yên lặng chờ đợi, anh đang đợi cho bọn họ rời đi trước.
Nhưng đợi mãi một lúc mà vẫn không nghe thấy tiếng của bọn họ, lại giống như người bên ngoài đang cố gắng vơ vét những thứ đồ đáng tiền, như vậy hẳn không phải là đám người kia.
Bạch Diệc Phi không dám bất cẩn, vẫn ngồi yên lặng bên trong.
Đúng lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên cảm thấy có thứ nước gì đó dính nhớp nháp đang chảy xuống, cho nên vội vàng quay đầu qua nhìn, anh giật cả mình, hoá ra là máu của Kỳ Kỳ, cô ta vẫn đang không ngừng chảy máu.
Sau đó anh phát hiện sắc mặt cô ta trắng bệch, máu từ vết thương trên đùi vẫn đang không ngừng chảy ra, nếu như không xử lý kịp thời thì dù cho bị thương không nặng cũng sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.
Bạch Diệc Phi nhìn khuôn mặt của cô ta, hơi do dự.
Rốt cuộc là cứu hay không cứu?
Nếu không phải do Kỳ Kỳ thì anh cũng không bị bắt, lại càng không bị đưa lên hòn đảo này, hơn nữa cô ta còn cài máy theo dõi lên người anh, trên đường đi còn có combo các thể loại đạp đá anh, lại còn bắt anh phải gánh tội oan, tất cả những điều này khiến anh hận cô ta đến mức ngứa cả răng.
Nhưng mà, Kỳ Kỳ trông cũng không giống loại xấu xa đến mức hết thuốc chữa, nếu cứ để cô ta chết như vậy thì lương tâm của Bạch Diệc Phi cũng không yên.
Mẹ kiếp!
Bạch Diệc Phi đấm một cú xuống nền đất, cứu!
Coi như bản thân đang tích đức đi, hơn nữa bị cô ta đạp bao nhiêu lần như vậy anh còn chưa báo được thù đâu, vừa hay cứu cô ta xong, sau này có thể tìm cô ta báo thù!
Đúng, chính là như vậy!
Cho nên Bạch Diệc Phi đứng dậy, khom người cúi xuống bên cạnh Kỳ Kỳ.
Lúc này Bạch Diệc Phi cũng chẳng để ý được quá nhiều nữa, anh ấn kiểm tra trên khắp người cô ta xem còn có vết thương nào nữa không, sau khi xác định trên người cô ta không còn vết thương nào nữa mới lấy thuốc chống viêm và băng gạc trên người ra.
Cũng may là vết thương trên người Kỳ Kỳ đều lộ ở bên ngoài cho nên Bạch Diệc Phi không cần phải cởi bỏ quần áo của cô ta ra.
Bạch Diệc Phi đặt Kỳ Kỳ nằm thẳng trên mặt đất, sau đó dùng thuốc rửa qua vết thương của cô ta, lại lấy thuốc cầm máu mà Kỳ Kỳ đưa cho anh ra bôi, tiếp đến bóp nát viên thuốc chống viêm rắc lên miệng vết thương, cuối cùng mới dùng băng gạc băng bó lại vết thương.
Quá trình này cũng không khác mấy so với khi anh tự băng bó vết thương cho mình.
Sau khi Bạch Diệc Phi làm xong, lau qua mồ hôi trên mặt, lại nhìn sang Kỳ Kỳ, lúc này cô ta đang nằm úp sấp xuống nền đất, chiếc mông cong vút đang hướng về phía anh.
Anh không hề có ý nghĩ xấu xa gì, chỉ là đang nghĩ, lần nào cũng bị ăn đạp, mà chỗ bị đạp hình như có vài lần là mông của mình, đây chính là sự xỉ nhục với anh!
Vết thương của Kỳ Kỳ thực sự rất nghiêm trọng, hành động của anh cũng không hề nhẹ nhàng, lại bôi thuốc sơ cứu cho cô ta thế mà cô ta vẫn chưa hề tỉnh lại!
Như vậy, có lẽ anh có thể nhân cơ hội này mà đòi lại chút lãi trước không?
"Cô xem lại mình đi, vừa bắt cóc tôi lại vừa đạp tôi, còn lợi dụng tôi để gánh tội cho cô. Cô lại nhìn tôi đi, tôi không những chẳng giậu đổ bìm leo, lại còn bỏ qua hiềm khích mà đi cứu cô, cô để tôi đánh mấy cái, không sao chứ?”
"Đúng, chắc chắn không sao cả!”
Bạch Diệc Phi nghe thấy đám người bên ngoài đã rời đi hết, hay nói cách khác là bây giờ ở đây chỉ còn mỗi hai người bọn họ thôi, vậy anh có đánh mấy cái thì cũng không có vấn đề gì cả.
Bạch Diệc Phi cười gian: "Đây quả là cơ hội hiếm có".
Cho nên Bạch Diệc Phi giơ cao tay lên, tát thật mạnh vào cái mông cong veo của Kỳ Kỳ.
"Bộp!"
Bởi vì có lớp vải quần ngăn cách cho nên tiếng vang không hề chát chúa mà ngược lại có chút trầm đục.
"Aaa!"
Kỳ Kỳ thế mà lại ngồi bật dậy trợn trừng mắt lên lườm Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi giật nảy mình ngồi bệt cả xuống đất.
Mẹ kiếp!
Lúc nãy đau như thế còn không tỉnh, thế nào mà giờ mới đánh mông một cái đã tỉnh rồi?
Cái mẹ gì vậy?
Bạch Diệc Phi đến giờ vẫn có chút kiêng dè Kỳ Kỳ, dù sao thì cô ta cũng là một cao thủ, cho dù đã bị thương thì lúc đánh nhau chắc chắn cũng không có lợi cho anh.
Anh cười gượng gạo: “Cái kia, cô nghe tôi nói, đây là…”.
Vừa nói được một nửa thì Kỳ Kỳ lại “rầm” một tiếng ngã vật ra đất.
Bạch Diệc Phi: "...".
Một lúc lâu sau, thấy Kỳ Kỳ chẳng có động tĩnh gì, Bạch Diệc Phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Bạch Diệc Phi mới lấy điện thoại ra định liên lạc với Lý Tuyết.
Nhưng mà khi vừa mới mở điện thoại ra, còn chưa kịp bấm nút gọi thì điện thoại đã hết sạch pin tự động tắt nguồn.
“Mẹ kiếp!”, Bạch Diệc Phi cáu kỉnh ném điện thoại xuống đất, lạch cạch một tiếng, điện thoại vỡ ra.
Bây giờ Bạch Diệc Phi cũng hết cách, may mắn là lúc nãy anh đã gửi được định vị lên diễn đàn của bệnh viện, anh hy vọng bọn họ có thể mau chóng để ý đến tin tức trên diễn đàn.
Diễn đàn đó là một diễn đàn riêng mà bọn họ tự lập ra, bề ngoài là diễn đàn nhưng thực tế đó là nơi để mọi người liên lạc với nhau, cho nên đối tượng sử dụng chủ yếu là mấy người Trương Hoa Bân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.