Chương trước
Chương sau

Không ngờ Trương Lôi lại quen biết chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh thành phố!
"Không ngờ Trương Lôi thăng quan tiến chức nhanh như thế đấy!"
"Hai năm nay làm ăn cũng được ghê nhỉ!"
"Ha ha, đừng quên bạn cũ đấy nhé!"
"..."
Trương Lôi đắc ý cười, cậu ta khiêu khích nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng lướt qua Vương Hải, cuối cùng dừng lại trên người Trương Lôi, anh lạnh lùng nói: "Lý Tuyết không cần biệt thự của cậu, nhà tôi cũng có rất nhiều biệt thự rồi".
Anh vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều cười to.
"Ha ha..."
"Tôi không nghe lầm đấy chứ? Nhà bọn họ có nhiều biệt thự sao? Đùa nhau hả?"
"Anh ta cho rằng biệt thự như con bò rụng lông như cây me rụng lá hả?"
"Chém gió quá đi? Ha ha..."
Lý Tuyết thấy tiếng cười nhạo của mọi người thì trong lòng cảm thấy không vui.
Ánh mắt Trương Lôi hiện lên vẻ giễu cợt: "Anh chắc chắn chứ? Biệt thự này không phải chỉ mấy triệu đã mua được đâu, anh...", cậu ta nhìn Bạch Diệc Phi một lượt: "Anh làm nông phải không? Anh mua nổi hả?"
"Nhóc con, tôi biết anh rất muốn thể hiện trước mặt vợ mình, nhưng không thể nói bậy được đâu đấy! Ngay cả tôi còn không nghĩ mua nổi căn biệt thự thế này đâu!", Vương Hải cũng nói hùa theo.
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, anh không trả lời.
Bạch Diệc Phi như thế không chỉ khiến bọn họ không cười nổi, mà bọn họ còn cảm thấy được vẻ lạnh lùng trên người anh.
Trương Lôi không nén nổi cơn giận, Vương Hải bên cạnh cậu ta cũng không khác là bao. Ông ta là chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh thành phố, vì thế đã quen với việc được người khác nịnh nọt, lúc này đột nhiên bị đối xử như thế nên cảm thấy hơi khó chịu.
Lúc mọi người đang im lặng thì Bạch Diệc Phi đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay là buổi họp lớp của mọi người đúng không? Tôi là người thân của Lý Tuyết, vì thế tôi cũng có thể tham gia đúng không?"
Anh vừa nói xong thì Trương Lôi đã thầm nghiến răng, nhưng cậu ta vẫn duy trì phong độ: "Đương nhiên là có thể rồi".
Sau đó Trương Lôi bắt đầu khoe khoang trước mặt mọi người, đồng thời cũng cố ý hạ thấp Bạch Diệc Phi: "Mọi người vẫn chưa tham quan biệt thự đúng không? Để tớ sẽ đưa mọi người đi tham quan nhé".
"Được đó, đây là lần đầu tiên tớ tới biệt thự ở cảng Lam Ba".
"Đúng thế, đúng thế. Lần này có thể mở mang tầm mắt rồi".
"Tớ có thể chụp ảnh được không? Có thể mang mấy tấm ảnh ra ngoài khoe khoang một trận đây".
"..."
Đám bạn học nhanh chóng quên đi tình cảnh bối rối kia, bọn họ bắt đầu cảm thấy tò mò với biệt thự cảng Lam Ba.
Trương Lôi cười một tiếng: "Vậy thì đi theo tớ.".
Một đám người đi theo Trương Lôi tham quan biệt thự, phía sau chỉ còn lại Lý Tuyết, Chu Khúc Nhi và Bạch Diệc Phi.
Lý Tuyết thấy sắc mặt của Bạch Diệc Phi không tốt thì cũng không dám tới nói chuyện, cô chỉ có thể đứng bên cạnh Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi cũng có hơi ngượng ngùng, cô ta chính là người kéo Lý Tuyết tới đây.
"Sau này đi đâu thì phải nói với anh một tiếng đấy", Bạch Diệc Phi bất lực nói.
Lý Tuyết nghe thấy thế thì cảm thấy sửng sốt, sau đó cảm giác bản thân bị hạn chế tự do lại trỗi dậy, cô bĩu môi nói: "Em đi đâu thì cũng đâu cần nói cho anh biết chứ".
Sắc mặt Bạch Diệc Phi trầm xuống.
Chu Khúc Nhi thầm cảm thấy không tốt, cô ta vội vàng mở miệng nói: "Cho tôi xin lỗi nhé. Tôi nghĩ nếu dẫn Tuyết Nhi đến buổi họp lớp thì có thể giúp cậu ấy nhớ ra điều gì đó".
"Lần sau tôi nhất định sẽ nói trước với anh".
Lời nói của Chu Khúc Nhi càng khiến Lý Tuyết cảm thấy không thoải mái: "Tại sao phải nói cho anh ấy biết chứ? Tớ không có tự do sao?"
Bạch Diệc Phi nhìn vẻ mặt phức tạp của Lý Tuyết, cuối cùng anh bất lực than thở một tiếng: "Anh chỉ sợ em gặp nguy hiểm thôi..."
"Em...", Lý Tuyết không biết nói gì. Cô cũng biết mình bị mất trí nhớ, đi ra ngoài rất dễ gặp nguy hiểm.
Vậy mà cô lúc nào cũng tùy hứng, đã thế còn nổi giận nữa, cô cảm thấy bản thân thật sự không tốt.
Bạch Diệc Phi đi tới kéo tay Lý Tuyết: "Không sao, em muốn đi đâu cũng được. Đây là quyền tự do của em, chỉ cần em an toàn thì anh yên tâm rồi".
Lý Tuyết cúi đầu xuống, trên mặt cô có hơi xấu hổ.
Chu Khúc Nhi thấy Bạch Diệc Phi đi tới thì nhanh chóng buông Lý Tuyết ra, cô ta thấy bọn họ như thế thì cười ha ha: "Nhìn xem, tình cảm tốt ghê cơ, thật sự khiến người khác phải ghen tị!"
Lý Tuyết lên tiếng trách móc.
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày: "Cô không cần phải hâm mộ đâu, Tần Hoa cũng rất tốt".
"Anh...anh nói gì đấy!", Chu Khúc Nhi bị trêu thì cảm thấy ngượng ngùng, sau đó cô ta nghiêng đầu hừ một tiếng: "Tôi đi tìm các bạn đây!"
Chu Khúc Nhi nói xong thì nhanh chóng bỏ đi.
Lý Tuyết chớp mắt: "Cậu ấy sao thế?"
Bạch Diệc Phi cũng không giải thích thêm mà kéo tay Lý Tuyết cùng đi lên, nhưng Lý Tuyết lại kéo Bạch Diệc Phi lại: "Hay, hay là chúng ta đi về nhé?"
Vừa rồi đám bạn học kia nói mấy câu khó nghe như thế, cô cũng không muốn ở lại đây nữa.

"Hiếm có cơ hội gặp gỡ các bạn học, vừa khéo có thể làm quen với bọn họ, nó có lợi cho việc lấy lại trí nhớ của em đấy. Ngoài ra anh nghĩ chúng ta cũng nên để bạn học em biết rõ một điều, ra ngoài làm việc thì phải biết chừng biết mực, lựa lời mà nói", Bạch Diệc Phi cười một tiếng, anh kéo tay Lý Tuyết bước lên.
Lúc này Chu Khúc Nhi đang trò chuyện với bạn học cũ, Triệu Yến.
Trước đây quan hệ của hai người họ không tệ, vì thế giờ cũng có nhiều chuyện để nói.
"Không ngờ mấy năm nay Trương Lôi phát triển tốt như thế!", Triệu Yến lên tiếng cảm thán: "Nhưng đáng tiếc cho Tuyết Nhi thật, sao cậu ấy lại lấy một gã nhà quê làm ruộng chứ! Thật là... haiz!"
"Tớ nói này, Trương Lôi cũng được lắm đó. Cậu xem bây giờ người ta ở hẳn biệt thự cảng Lam Ba, nếu ban đầu Lý Tuyết chịu yêu cậu ta thì bây giờ đã có số hưởng phúc rồi".
Chu Khúc Nhi nghe thấy thế thì cảm thấy không vui, cô ta cũng không biết vì sao hôm nay Bạch Diệc Phi lại ăn mặc như thế, nhưng mà cô ta biết rõ Bạch Diệc Phi là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước, không ai ở thành phố Thiên Bắc này có thể sánh bằng.
Triệu Yến nói thế khiến Chu Khúc Nhi cảm thấy thật sự không thoải mái. Gì mà bạn của Lý Tuyết chứ? Toàn đám nịnh bợ?
"Tớ thấy bây giờ Lý Tuyết rất tốt".
Triệu Yến nghe Chu Khúc Nhi nói thế thì không tin: "Tốt cái gì mà tốt? Nông dân thì làm gì có tương lai? Đừng nói là biệt thự, ngay cả một căn phòng thôi chắc anh ta cũng không mua nổi đấy!"
Chu Khúc Nhi lạnh mặt: "Lý Tuyết lấy ai là chuyện của cậu ấy, chúng ta không có tư cách nói mấy lời này”.
Triệu Yến sửng sốt một lát, sắc mặt cô ta cũng không vui lắm: "Tớ đi chụp hình đây".
Cô ta ghen tị vì Lý Tuyết được nhiều người theo đuổi nhưng không biết nắm lấy cơ hội. Bản thân cô ta cũng từng có một cuộc hôn nhân thất bại nên mới nói nhiều như thế.
Lúc này mọi người cũng đi vào trong biệt thự, Trương Lôi bắt đầu giới thiệu sơ về biệt thự, sau đó còn mời mọi người sau này rảnh rỗi thì tới chơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.