Chả trách Bạch Diệc Phi lại nghĩ nhiều như vậy, hiện giờ có không ít người nhìn chằm chằm vào anh, Bạch Hổ suốt ngày đi theo anh nên không ra tay được, vì thế bọn chúng sẽ ra tay với những người bên cạnh anh, người đầu tiên chính là Lý Tuyết! Nhưng sau khi Trần Hạo nói vị trí… "Ở ngay cảng Lam Ba sao?" Sau khi cúp điện thoại thì Bạch Diệc Phi muốn đi ngay, nhưng vừa sốt ruột thì cơn đau ở lồng ngực đã xuất hiện, cơn đau này khiến anh phải nhíu mày. Lúc này Bạch Hổ ở bên cạnh nhắc nhở: "Đến giờ phải tới bệnh viện rồi". Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Không được, tôi phải đi xem Tuyết Nhi trước thì mới an tâm". Nói xong thì anh mặc kệ Bạch Hổ, anh đứng thẳng người dậy cố gắng tỏ vẻ bình thường, sau đó đi về phía biệt thự cách đó không xa. Khi vừa bước ra khỏi biệt thự nhà mình thì anh nhận được một tin nhắn từ bố ruột, Bạch Vân Bằng. "Con trai, làm tốt lắm!" Sau khi xem xong thì Bạch Diệc Phi cười nhạo một tiếng, anh biết Bạch Vân Bằng cũng biết chuyện tối qua, hơn nữa có lẽ người của ông ta đang quan sát từ nơi nào đó. Làm tốt thì sao chứ? Không phải ông vẫn thiên vị đó sao? Bạch Diệc Phi không thèm quan tâm, anh tiếp tục đi đến biệt thự bên cạnh, kết quả lại nhận được một cuộc gọi của Trương Vinh. “Chủ tịch, suýt chút nữa Tô Đại Lưu đã giở trò đồi bại với Diệp Ngải rồi”, Trương Vinh sốt ruột nói, giọng điệu rất lo lắng. Còn Bạch Diệc Phi nghe xong thì sửng sốt một lát, anh tiếc nuối nói: "Suýt chút nữa sao? Tại sao không làm thật chứ?" “Hả?”, lúc này đến lượt Trương Vinh sửng sốt, sau khi suy nghĩ xong thì ông ta trả lời: “Chủ tịch, tôi cản lại rồi, dù sao Diệp Ngải cũng là… gười của tập đoàn Diệp Thị”. "Vậy thì thôi!" Nói xong thì Bạch Diệc Phi lập tức cúp điện thoại. Trong lòng anh rất tức giận, không ngờ tên ngốc Trương Vinh này lại ngăn cản chuyện đó! Ông ta cũng không nghĩ xem Diệp Ngải và bọn họ có quan hệ gì? Bọn họ là kẻ thù đấy! Thế mà ông ta lại ngăn cản! Trần Hạo nhìn thấy Bạch Diệc Phi đi tới trước cửa biệt thự của Trương Lôi, hắn ta phát hiện dường như Bạch Diệc Phi rất không vui: "Anh…" Bạch Diệc Phi nhìn Trần Hạo, anh nhịn đau hít sâu một hơi, anh không muốn nghĩ đến những chuyện đó nữa, anh hỏi: "Biết đây là biệt thự của ai không?" "Anh, em đã hỏi rồi, chủ nhân của biệt thự này tên là Trương Lôi, hình như là biệt thự vừa mua, còn nữa, chị dâu đến đây cùng Chu Khúc Nhi". “Ừ”, vậy thì chắc là người quen của hai người, Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì cảm thấy yên tâm hơn, nhưng anh vẫn quyết định đi vào xem thử. Bạch Diệc Phi đứng ở cửa đã nhìn thấy sân sau biệt thự có rất nhiều người, đều là những người trẻ tuổi chừng hơn hai mươi, có cả nam và nữ, trông có vẻ giống như một buổi tụ họp. “Anh, anh có muốn vào không?”, Trần Hạo hỏi: “Nhưng hình như chúng ta không vào được”. Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, anh đang nghĩ cách thì phía sau truyền đến tiếng xe. Trần Hạo và Bạch Diệc Phi quay đầu lại, là một chiếc Toyota rất bình thường, chiếc Toyota đi thẳng đến bên cạnh bọn họ rồi dừng lại. Sau đó có một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi bước xuống, người đó đeo một cái kính gọng đen và mặc bộ vest vừa người, hắn ta chậm rãi đi về phía cửa. Người đó cũng nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Trần Hạo, thấy hai bọn họ ăn mặc bình thường thì lông mày của hắn ta vô thức nhíu lại. Đặc biệt là tối hôm qua Bạch Diệc Phi đã đánh nhau với người khác một trận, cộng thêm vết thương nên trông vô cùng nhếch nhác thảm hại, trên quần áo còn dính nhiều bùn đất, thậm chí còn lẫn cả vết máu. Trông Bạch Diệc Phi thế này lại giống như một gã nông dân quê mùa vừa từ ruộng lên vậy. Bình thường Trần Hạo cũng ăn mặc tùy tiện, nên trông chỉ sạch sẽ gọn gàng hơn Bạch Diệc Phi một chút mà thôi. Bạch Diệc Phi và Trần Hạo cũng nhìn người đó, hai bọn họ suy đoán thân phận của hắn ta. Hắn ta trực tiếp ngó lơ hai người, sau đó bấm chuông cửa. "Trương Lôi, là tớ," hắn ta nói: “Tiền Minh đây". "Tiền Minh à! Mau tới đây, mọi người đều đến đủ rồi, chỉ đợi cậu thôi", giọng nói của Trương Lôi rất vui vẻ, sau đó cậu ta mở cửa lớn ra. Sau khi cúp máy thì Tiền Minh đi vào. Lúc này Bạch Diệc Phi nói với Trần Hạo: “Cậu đi gọi Ngưu Vọng, lát nữa đến nhà anh”, Bạch Diệc Phi bước vào cùng Tiền Minh. Trần Hạo sửng sốt tại chỗ một lát: "Tại sao anh muốn gọi bác sĩ Ngưu? Chẳng lẽ anh đang bị thương à?" … Bạch Diệc Phi bước vào theo, cho đến khi cửa lớn đóng lại thì Tiền Minh mới phát giác Bạch Diệc Phi đã đi vào cùng rồi, hắn ta có chút ngạc nhiên, hắn ta nhìn Bạch Diệc Phi rồi chủ động nói: "Tôi nhớ hình như không có bạn học nào như anh ở cấp ba nhỉ?" Bạn học cấp ba? Chẳng lẽ là buổi họp lớp? Bạch Diệc Phi còn chưa kịp nói gì thì Tiền Minh đã nói: "Anh là người nhà của ai phải không?" “Đúng vậy, tôi là người nhà của Lý Tuyết”, Bạch Diệc Phi gật đầu. "Cái gì?", Tiền Minh không dám tin: "Không thể nào!" Lý Tuyết là hoa khôi của lớp họ, ở trường cấp ba cô là nữ thần của mọi người, hồi đó Trương Lôi còn theo đuổi Lý Tuyết tận hai năm trời, nhưng Lý Tuyết vẫn thờ ơ, đến Trương Lôi mà cô cũng không vừa mắt thì sao đến lượt một đứa nông dân quê mùa như vậy chứ? Bạch Diệc Phi nhìn thấy vẻ mặt của Tiền Minh thì cười nhạo một tiếng: "Tại sao lại không thể?" Tiền Minh trả lời: "Trông bộ dạng nhà quê thế này của anh thì chắc chắn Lý Tuyết sẽ không để ý đến anh đâu? Anh ảo tưởng hả?" Bạch Diệc Phi không đáp lại, anh rũ mắt xuống rồi đi vào trong. Ở sân sau, tất cả mọi người túm năm tụm ba đứng cạnh nhau, bọn họ đều là bạn học cấp ba, quan hệ cũng khá tốt, vì đã lâu không gặp nhau nên có rất nhiều chủ đề để nói chuyện, ai nấy đều cười nói vui vẻ.
Lúc này Trương Lôi mới đi từ trên lầu xuống. "Này, Trương Lôi tới rồi". "Đã nhiều năm không gặp, cậu ta đẹp trai hơn rồi đó!" "Còn trưởng thành và quyến rũ hơn nữa!" "..." Trương Lôi mặc một bộ âu phục sang trọng thoải mái, theo sau cậu ta là một người đàn ông trung niên, hai người vừa đi xuống lầu vừa nói chuyện. Sau khi xuống lầu thì Trương Lôi nói gì đó với người đàn ông trung niên bên cạnh, sau đó cậu ta đi thẳng về phía Lý Tuyết. Mọi người đều đưa mắt nhìn sang. Hôm nay Lý Tuyết mặc một chiếc váy trắng có đính những bông hoa nhỏ, trông rất thuần khiết và đáng yêu, khiến mọi người không khỏi cảm thán, cô đúng xứng danh là hoa khôi của lớp! Cùng lúc đó Bạch Diệc Phi đã bước vào, theo sau còn có Tiền Minh với vẻ mặt không vui. Lúc này Trương Lôi bước tới trước mặt Lý Tuyết, cậu ta cười nói với cô: "Tuyết Nhi, đã lâu không gặp, mấy năm nay cậu sống thế nào?" Lý Tuyết nhìn thấy Trương Lôi bước tới thì căng thẳng nắm lấy tay Chu Khúc Nhi. Chu Khúc Nhi lập tức giới thiệu cho Lý Tuyết biết: "Đây là Trương Lôi, cậu ta là người đã tổ chức buổi họp lớp, đúng rồi, hồi cấp ba cậu ta còn từng theo đuổi cậu đấy". “Hả?”, Lý Tuyết kinh ngạc nhìn về phía Chu Khúc Nhi, trong mắt có chút tò mò. Chu Khúc Nhi không nói nhiều, bây giờ Lý Tuyết đã có chồng, với tư cách là bạn thân thì đương nhiên cô ta sẽ không mang những chuyện này ra giỡn. Lý Tuyết nhìn Trương Lôi trước mặt, cô chỉ cười nhẹ: "Tôi rất tốt, cảm ơn cậu". Thái độ không tính là xa lạ, nhưng lễ phép có chừng mực làm cho người khác không soi mói ra lỗi gì. Nụ cười trên mặt Trương Lôi cứng lại, cậu ta nói với dáng vẻ rất dịu dàng: "Vậy thì tốt".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]