Chương trước
Chương sau

Buổi tối có một tin giật gân được công bố ra ngoài.
Sau khi ngủ quên trong phòng xông hơi thì Tôn Vĩ, chủ tịch ngân hàng Cự Đỉnh đã chết vì ngạt thở.
Tin tức này vừa công bố ra đã khiến chủ tịch các xí nghiệp ở thành phố Thiên Bắc đều sửng sốt.
Chắc hẳn ai cũng biết đến thân phận của Tôn Vĩ rồi, cái chết của ông ta sẽ khiến ngân hàng Cự Đỉnh chịu ảnh hưởng theo.
Trước đây chủ tịch Hầu Tước bảo những xí nghiệp đó mau chóng rút vốn ra, có người đồng ý, nhưng có người lại duy trì thái độ quan sát, cũng không rút vốn luôn ra.
Lần này thì hay rồi, Tôn Vĩ đã chết, tiền vốn của bọn họ cũng bị ảnh hưởng theo.
Người sốc nhất là Tôn Huy.
Tôn Huy giận Tôn Vĩ không làm việc cho hẳn hoi, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng là đồng hương, hơn nữa lại cùng nhau cố gắng gây dựng sự nghiệp đến ngày hôm nay, con đường đã trải qua cũng không dễ dàng gì.
Ông ta vẫn còn chút tình nghĩa đồng hương với Tôn Vĩ, hơn nữa chuyện lần này còn có cách giải quyết, nhưng không ngờ Tôn Vĩ lại chết.
Lúc Tôn Huy biết tin này thì ông ta còn không dám tin, cho tận tới khi ông ta nhìn thấy thi thể của Tôn Vĩ…
Bên ngoài phòng xông hơi, Tôn Huy nhìn Tần Hoa: “Cảnh sát, đây…đây chắc chắn là cố ý mưu sát!”
Tôn Huy nghĩ chuyện này chắc chắn có liên quan tới Bạch Diệc Phi, gần đây Tôn Vĩ cũng chỉ đắc tội với Bạch Diệc Phi thôi, hơn nữa trước đây đâu phải Tôn Vĩ chưa từng tắm xông hơi, sao ông ta có thể chết vì ngạt thở sau khi ngủ quên chứ?
Tần Hoa dẫn theo một đội nhân viên cảnh sát phong tỏa hiện trường, tra khám manh mối khắp nơi, anh ta nghe thấy lời Tôn Huy nói thì trả lời: “Chủ tịch Tôn, chuyện này rốt cuộc là mưu sát hay là chết do bất cẩn thì còn cần tìm chứng cứ, không thể ra quyết định một cách độc đoán như vậy được”.
“Sao lại không phải mưu sát?”, Tôn Huy ngạc nhiên: “Cảnh sát, đang yên đang lành lại chết vì ngạt thở lúc ngủ trong phòng tắm xông hơi, chuyện này không kỳ lạ sao?”
“Hơn nữa tôi vô cùng nghi ngờ kẻ giết người chính là Bạch Diệc Phi, chủ tịch tập đoàn Hầu Tước!"
"Gần đây Hầu Tước đang nhắm vào Cự Đỉnh, còn yêu cầu các xí nghiệp ở thành phố Thiên Bắc rút vốn khỏi Cự Đỉnh, có thể thấy Bạch Diệc Phi có động cơ với Tôn Vĩ, nhất định là anh ta đã giết người!"
Phân tích của Tôn Vĩ rất hợp lý, không thể không nói rất gần với chân tướng rồi.
Sau khi nghe Tôn Huy nói thì Tần Hoa khẽ nhíu mày: "Chủ tịch Tôn, cho dù là vụ án nào cũng phải có chứng cứ, không phải ông nói mồm là phải đâu, đồng nghiệp của tôi đang tìm kiếm chứng cứ, tình hình cụ thể như thế nào thi chúng tôi sẽ thông báo cho ông biết sau".
Tôn Huy không cam tâm: "Cảnh sát, anh tin tôi đi, chắc chắn là Bạch Diệc Phi ra tay! Trừ anh ta ra không ai…"
“Đủ rồi, bên cảnh sát chúng tôi đang làm việc, xin ông đừng làm phiền”, sắc mặt Tần Hoa rất không tốt.
Tôn Huy ngừng lại nhưng vẫn không cam lòng, cuối cùng ông ta hừ lạnh một tiếng rồi mới rời khỏi hiện trường.
Sau khi ông ta rời đi thì một cảnh sát cầm video giám sát đến: "Đội trưởng Tần, đây là camera giám sát".
Sau khi Tần Hoa cầm lấy thì tay nắm chặt lại, anh ta có nên xem video không? Nếu thật sự là Bạch Diệc Phi thì sao?
Đợi đến khi thi thể được mang đi và bọn họ kiểm tra các phòng riêng xong thì nhóm người Tần Hoa mới quay trở lại đồn cảnh sát.
Tần Hoa do dự rất lâu rồi mới một mình mở video giám sát ra xem.

Sau khi xem xong video thì Tần Hoa rất phẫn nộ: “Tôn Vĩ đáng chết!”
Đúng vậy, Tần Hoa cảm thấy Tôn Vĩ thật sự đáng chết.
Bắt cóc Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết xong còn muốn cưỡng hiếp hai người bọn họ, nếu như không phải Bạch Diệc Phi đến kịp thời thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được!
Xem đến cuối cùng thì Tần Hoa thấy Bạch Diệc Phi đã đi, Tôn Vĩ ngất trên mặt đất, sau đó camera bị nhiễu sóng, không còn video nữa, đợi lúc hiện lại hình thì Tôn Vĩ ở trong camera vẫn duy trì tư thế như cũ.
Tần Hoa biết camera giám sát chắc chắn đã bị người khác động tay vào, điều này cho thấy cái chết của Tôn Vĩ thật sự là một vụ giết người.
Một lúc sau báo cáo khám nghiệm tử thi được bên pháp y gửi tới.
Đúng là Tôn Vĩ bị ngạt thở chết, nhưng có vẻ nhiệt độ trong phòng xông hơi dường như đã được điều chỉnh thành 50 độ, Tôn Vĩ ở trong phòng có nhiệt độ cao, cộng thêm hơi nước tràn ngập toàn bộ căn phòng nên oxi trong phòng càng ngày càng ít, vì thế ông ta mới bị chết ngạt.
Sau khi Tần Hoa xem xong cũng đã nghĩ ra toàn bộ quá trình phạm tội, trước tiên có người phá hủy camera giám sát, sau đó điều chỉnh nhiệt độ trong phòng riêng của Tôn Vĩ lên 50 độ, một lúc lâu sau khi đảm bảo rằng Tôn Vĩ đã chết rồi thì mới điều chỉnh lại nhiệt độ như cũ.
Mà điều khiến người ta kỳ lạ là trên mặt Tôn Vĩ có hai vết tát, nhưng không hề phát hiện bất cứ dấu vân tay nào.
Vẻ mặt của Tần Hoa trở nên nghiêm túc, bởi vì anh ta đã biết hung thủ là ai rồi.
Đồng thời tâm trạng của anh ta cũng có chút phức tạp.

Lưu Hiểu Anh mới biết tin này vào sáng ngày hôm sau.
"Tôn Vĩ chết rồi sao?"
Một tên cặn bã như vậy chết cũng đáng!
Lý Tuyết không biết chuyện này, bây giờ cô đang nghỉ ngơi ở trong nhà, Chu Khúc Nhi và Lưu Hiểu Anh đều ở cùng với cô.
Bạch Diệc Phi còn kêu Bạch Hổ phải bảo vệ Lý Tuyết mọi lúc mọi nơi.
Tôn Vĩ đã chết, nhưng khó đảm bảo rằng những người khác sẽ tìm đến Lý Tuyết.
Lúc này Bạch Diệc Phi ở Hầu tước, anh gọi điện cho Lưu Đầu Trọc và Lão Khương.
"Đập phá hết các tất cả các tụ điểm ăn chơi của Thanh Ngư cho tôi".
Lưu Đầu Trọc và Lão Khương vội vàng đồng ý, cơ hội tốt để đánh Thanh Ngư, hơn nữa còn kiếm thêm được tiền, đúng là cơ hội ngàn năm có một.
Một buổi sáng trôi qua, lại có thêm tin tức mới.
Các tụ điểm ăn chơi trên địa bàn Khu Tây của Thanh Ngư chỉ trong một buổi sáng đã bị đập phá thành đống đổ nát.
Sau khi đập tới cuối thì Lưu Đầu Trọc và Lão Khương gặp nhau ở sòng bài Hoàng Đế.
Thanh Ngư nhận được tin tức thì lập tức đi xuống dưới, hắn nhìn thấy là Lưu Đầu Trọc và Lão Khương thì lập tức tức giận nói: "Chúng mày bắt tay nhau phá tao hả! Mẹ kiếp! Chúng mày nghĩ thằng này hiền hả?"
"Anh em đâu, lên!"
Người của ba bên bắt đầu lao vào đánh nhau.

Kết quả đã rõ như ban ngày.
Lưu Đầu Trọc và Lão Khương đã đánh bại được Thanh Ngư và đám đàn em của hắn, không chỉ vậy họ còn đập tan sòng bài Hoàng Đế nữa.
Đập xong thì ánh mắt Lão Khương lóe lên: "Lão Lưu, mày nghĩ chúng ta có nên nhân cơ hội này giải quyết triệt để? Sau đó chia đôi khu Tây này không?"
Thanh Ngư nằm trên đất vùng vẫy: "Chúng mày...chúng mày dám ... giết người...là phạm pháp..."
Cả Lão Khương và Lưu Đầu Trọc đều phớt lờ Thanh Ngư.
Lưu Đầu Trọc nhẹ giọng nói: "Tao chỉ làm theo những gì sếp dặn thôi".
Nói xong thì Lưu Đầu Trọc xoay người bước đi.
Lão Khương nhún vai: "Quên đi, chúng ta đi thôi!"
Thanh Ngư lúc này mới biết không phải bọn họ liên kết lại để xử hắn, mà là Bạch Diệc Phi muốn cho hắn một trận.
Bạch Diệc Phi không chỉ tức giận với riêng Tôn Vĩ, mà còn cả Thanh Ngư và đám đàn em của hắn nữa.
Đây chính là kết cục mà Thanh Ngư tự chuốc lấy.
Nếu Thanh Ngư không hợp tác với Tôn Vĩ thì anh sẽ không động đến hắn, nhưng Thanh Ngư lại không biết sống chết mà tiếp tục hợp tác với Tôn Vĩ.
Hơn nữa nếu Thanh Ngư không hợp tác với Tôn Vĩ, thì Tôn Vĩ sẽ không bắt được Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh, nếu thế thì cũng không đến bước đường này.
Hiện giờ Thanh Ngư hối hận rồi, Bạch Diệc Phi thật sự không dễ trêu chọc vào.
"Tôn Vĩ chết tiệt!"
"Chết cũng đáng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.