Chương trước
Chương sau

Đến bây giờ Tôn Vĩ vẫn còn có chút mơ hồ.
Mới đầu khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ cùng nhau xông vào thì ông ta hoàn toàn không hiểu tại sao hai người đó lại tìm được nơi này?
Sau đó lại thấy Bạch Diệc Phi té xỉu, ông ta cảm thấy mông lung như một trò đùa. Chẳng lẽ cứ nhìn thấy vợ mình ngất xỉu thì bản thân cũng ngất xỉu theo luôn sao?
Bạch Hổ đỡ lấy Bạch Diệc Phi, anh ta nhanh chóng gọi 120, sau đó lại đặt anh sang một bên. Lúc này anh ta mới quét mắt nhìn qua đám người ở đây.
Tôn Vĩ vẫn còn nhớ rõ ký ức bị Bạch Hổ đánh, ông ta chỉ nhìn thấy anh ta thôi cũng cảm thấy đau đớn rồi. Cơ thể mập mạp của ông ta không khỏi run rẩy: “Mày…mày muốn làm gì?”
Đám đàn em Thanh Ngư không tham dự vào chuyện lần trước, vậy nên không biết sức mạnh thật sự của Bạch Hổ, bọn họ thấy thái độ của Tôn Vĩ như thế thì nghĩ rằng chỉ cần bảo vệ được ông ta thì ông ta chắc chắn sẽ tăng lương cho bọn họ. Vậy nên bọn họ lập tức đứng ra.
“Mày từ đâu đến đây? Mau khai tên tuổi ra!”
Nhưng đáp lại câu hỏi này là một cú đạp của Bạch Hổ, tiếng va chạm vang lên, gã kia đập thẳng vào tường.
Những tên đàn em khác lập tức trợn tròn mắt.
Vừa rồi bọn chúng đã nhìn thấy cái gì vậy?
Nhưng mà chẳng có thời gian để bọn chúng suy nghĩ nhiều, Bạch Hổ đã tặng cho mỗi người một đạp, nhanh chóng giải quyết hết đám người trước mặt này.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó thì yên ắng lại.
Bây giờ chỉ còn mỗi Tôn Vĩ.
“Đại ca, có chuyện gì thì từ từ nói, có chuyện gì thì từ từ nói….”, Tôn Vĩ sợ hãi lùi lại, đến khi đụng phải chân tường, không còn đường lùi nữa thì mới đứng yên.
Bạch Hổ không nói tiếng nào, anh ta giơ tay lên đánh cho Tôn Vĩ bất tỉnh.
Lưu Hiểu Anh nhìn thấy cảnh này thì thở dài một hơi, sau đó chạy nhanh đến bên cạnh Lý Tuyết. Đầu tiên là xem xét tình huống của Lý Tuyết, sau khi phát hiện ra không có gì đáng ngại thi lại tranh thủ thời gian chạy đến bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Lần này Bạch Diệc Phi ngất xỉu là do cảm xúc dao động quá mạnh. Đợi đến khi anh tỉnh lại thì chắc chắn sẽ suy yếu hơn so với trước đây.
Xe cứu thương đã đến nơi, Bạch Hổ để Lưu Hiểu Anh đi theo Lý Tuyết, còn Bạch Diệc Phi thì tiếp tục ở lại chỗ này.
Bạch Hổ biết rằng sau khi tỉnh lại thì Bạch Diệc Phi nhất định sẽ xử lý tên Tôn Vĩ này. Bởi vì lần này Tôn Vĩ đã thật sự chọc giận Bạch Diệc Phi rồi. Lần này ông ta đã động đến điểm giới hạn của anh, chỉ cần nghĩ thôi đã biết được hậu quả rồi.
Lưu Hiểu Anh cũng biết rõ tính tình của Bạch Diệc Phi nên không nhiều lời nữa mà đi theo xe cứu thương.
Một tiếng sau, Bạch Diệc Phi tỉnh lại.
“Tuyết Nhi!”
Bạch Diệc Phi đột nhiên ngồi dậy, sau đó phát hiện ngoại trừ đám người Tôn Vĩ đang nằm dưới mặt đất thì chỗ này chỉ còn lại mỗi anh và Bạch Hổ mà thôi.
“Tuyết Nhi đâu rồi?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Bạch Hổ trả lời: “Đã đưa đến bệnh viện rồi, không có việc gì cả, chỉ bị ngất xỉu thôi”.
Bạch Diệc Phi nghe thế thì thấy yên tâm hơn nhiều, nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh tượng Lý Tuyết bị người ta đánh một gậy thì trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác tuyệt vọng kia khiến anh thấy mình như suýt chết rồi vậy.
Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, anh từ từ bình tĩnh lại: “Đứng lên thôi, đi đến chỗ Tôn Vĩ”.
Tôn Vĩ mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng nằm trên đất, trên áo choàng tắm có dính một ít rượu vang đỏ, trán thì sưng đỏ lên một cục.
Bạch Diệc Phi không phải kẻ ngu, anh chỉ nhìn qua thôi đã biết Tôn Vĩ định làm gì rồi? Nếu như anh đến muộn một chút thì Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh đều bị tên lưu manh này cưỡng bức mất.
Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết đều bị người ta cưỡng bức, nghĩ thôi cũng biết chuyện này sẽ để lại bóng ma tâm lý lớn thế nào, đặc biệt là Lý Tuyết. Bây giờ cô chỉ là một đứa trẻ, chuyện đáng sợ như thế này sẽ tạo ra biết bao tổn thương cho cô chứ!
Vậy nên Tôn Vĩ nhất định phải chết!
Bạch Hổ đứng sau lưng Bạch Diệc Phi, không nói gì cả.
Một lúc lâu sau thì giọng nói trầm thấp của Bạch Diệc Phi mới vang lên: “Không cẩn thận ngủ trong nhà tắm rồi chết, chuyện này rất bình thường đúng không?”
Bạch Hổ giật mình, anh ta nhanh chóng hiểu ra ý tứ trong lời nói của Bạch Diệc Phi: “Vâng”.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Camera”.
Bạch Hổ hiểu ý, anh ta quay người rời đi.
Sau khi Bạch Hổ rời đi thì Bạch Diệc Phi lập tức dùng sức đá vào người Tôn Vĩ, đá xong mới chịu đi ra khỏi phòng.
Trong phòng tắm không có camera giám sát nhưng căn phòng bên ngoài thì có.
Bên trong camera theo dõi ghi lại tất cả những gì xảy ra trong gian phòng này, kể cả lúc Bạch Diệc Phi đánh Tôn Vĩ rồi rời đi.
...
Bạch Diệc Phi gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Anh, sau đó thì đi đến bệnh viện.
Lý Tuyết không có gì đáng ngại, chỉ là bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, vậy nên Lưu Hiểu Anh mới luôn túc trực trong phòng bệnh.
Sau khi nhìn thấy Lý Tuyết đang nằm trên giường thì Bạch Diệc Phi cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Tuyết Nhi!”

Lưu Hiểu Anh đứng dậy, nhường lại vị trí cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đến gần, anh muốn nhìn Lý Tuyết thật kỹ, nhưng lại phát hiện ra dấu tay trên mặt Lý Tuyết, anh lập tức biết là do Tôn Vĩ làm. Trong mắt chất chứa lửa giận: “Tên kia dám đánh em hả!”
“Bạch Diệc Phi!”, Lưu Hiểu Anh đỡ lấy cơ thể đang lung lay của Bạch Diệc Phi: “Anh bình tĩnh một chút đi, Tiểu Tuyết không làm sao đâu”.
Nhưng mà cô thật sự đã bị Tôn Vĩ đánh.
Bạch Diệc Phi hít sâu mấy hơi, anh nhìn về phía Bạch Hổ.
Bạch Hổ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Lưu Hiểu Anh không để ý xem tại sao Bạch Hổ lại đi ra ngoài, cô ta chỉ một mực khuyên nhủ: “Chờ một lúc nữa chắc Tiểu Tuyết sẽ tỉnh lại thôi. Anh cũng nên chú ý đến cơ thể mình một chút, không thể ngất xỉu thêm một lần nữa đâu”.
Bạch Diệc Phi cũng có thể tự cảm nhận thấy sau lần ngất xỉu này thì cơ thể đã suy yếu hơn hẳn so với trước kia, đúng là cơ thể sắp không chịu được rồi.
Lưu Hiểu Anh thấy vẻ mặt của anh thì cũng không nhiều lời nữa, cô ta lặng lẽ đi sang một bên.
Bạch Diệc Phi cũng không thông báo chuyện này cho Lưu Tử Vân. Lý Cường Đông còn đang nằm trong bệnh viện, chuyện của Lý Tuyết sẽ làm cho hai người họ càng thêm lo lắng hơn. May mắn Lý Tuyết chỉ ngất đi thôi, không có việc gì lớn cả. Nếu không thì cũng không giấu nổi chuyện này.
Hai giờ sau, Lý Tuyết tỉnh lại.
“Tuyết Nhi, em tỉnh rồi, có chỗ nào thấy không thoải mái không?”, Bạch Diệc Phi lo lắng hỏi.
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi, cô chớp mắt mấy cái, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Không có”.
Trong đầu Lý Tuyết bây giờ rất mơ hồ. Vừa rồi hai bị người xấu bắt đi, cô còn bị đánh, sau đó thì không biết gì nữa. Nhưng mà không sao hết, chỉ cần chú ở đây thì cô sẽ không sợ bất cứ chuyện gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.