Quay về biệt thự, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Lý Tuyết, Bạch Diệc Phi khóe mắt hơi đỏ, sau đó đi đến phòng khách tầng một. “Alo! Tôi phải nhanh chóng tìm được kẻ đó, ai tìm được tôi sẽ thưởng cho người đó trăm triệu”. Lưu Đầu Trọc trong điện thoại vội gật đầu, nói: “Vâng thưa ông chủ, tôi sẽ đi làm ngay”. Sau khi cúp điện thoại, Lưu Đầu Trọc nuốt nước bọt một cái, thầm nghĩ ‘Tìm một người mà một trăm triệu, như này thì lời quá chăng?’ Nhưng nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc Bạch Diệc Phi muốn tìm người đó làm gì? Sao lại vội thế chứ? Bạch Diệc Phi sau khi gọi điện cho Lưu Đầu Trọc thì lại gọi cho Tần Hoa cũng với điều kiện như vậy. Anh hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra kẻ bỏ thuốc đó. Anh không đợi được nữa, thật sự không đợi được nữa rồi. Lần này Lý Tuyết có thể tỉnh lại, hoàn toàn nhờ vào Lưu Hiểu Anh. Mặc dù Lưu Hiểu Anh đã hứa có thể tìm cô ta bất cứ lúc nào nhưng chỉ có việc giải độc hoàn toàn thì anh mới yên tâm. “Chủ tịch! Tin mới nhất đây ạ. Ba ngày sau, mảnh đất ở ngoại ô phía nam sẽ tiến hành bán đấu giá ở khách sạn lớn tại thành phố Thiên Bắc”, Trương Vinh báo cáo trong điện thoại. Bạch Diệc Phi sau khi nghe xong chỉ ừm một tiếng. Thời gian những ngày sau anh không quan tâm đến gì hết, chỉ ở biệt thự với Lý Tuyết, nhân tiện đợi tin tức. Sáng sớm hôm sau, Bạch Diệc Phi vừa ăn cơm sáng xong, chăm sóc Lý Tuyết một chút thì nhận được một cuộc gọi lạ. “Bạch Diệc Phi?” “Anh là ai?”, ánh mắt Bạch Diệc Phi nghiêm túc và cảnh giác. Giọng nói này có chút kiêu ngạo, đùa cợt, không giống với kiểu muốn báo cáo tin tức gì cho anh. Người trong điện thoại nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh có muốn thuốc giải không?” “Thuốc giải ở đâu?”, Bạch Diệc Phi lập tức thấy căng thẳng. “Nếu muốn có thuốc giải thì trong vòng một tiếng phải đến kho bỏ hoang ở ngoại ô phía bắc, quá giờ thì không tiếp”. “Phải rồi, nhắc anh một câu, anh nhất định phải đến một mình, nếu không thì đừng mơ có thuốc giải”, nói xong đối phương cúp máy luôn. Bạch Diệc Phi chau mày, đây đúng là cái bẫy mà, một cái bẫy nhằm vào anh. Bắt anh đến một mình, chắc là không đưa thuốc giải mà muốn giết anh. Nhưng anh chỉ có cơ hội lần này, vì vậy bất luận thế nào anh cũng phải đi. Tất nhiên anh không ngu đến mức làm theo nguyên tắc của đối phương- đi một mình. Ở bên ngoài biệt thự, Bạch Diệc Phi nói chuyện này cho Bạch Hổ để anh ta đi theo phía sau mình. Hiện giờ anh không lo lắng có người sẽ gây bất lợi cho Lý Tuyết vì đối phương muốn nhằm vào mình, anh chỉ cần lấy được thuốc giải thôi. Một tiếng sau, Bạch Diệc Phi đến kho bỏ hoang đó. Ở đây chỉ có một kho thôi, Bạch Diệc Phi nhìn xung quanh, cây cối um tùm, tường ngoài của kho đều là kim loại đã bị rỉ sét. Bạch Diệc Phi nghĩ lại kinh nghiệm lần trước, vì vậy anh chỉ đứng ở cửa kho mà không vào trong. “Tao đến rồi, mang thuốc giải ra đi”, sau khi Bạch Diệc Phi hô lên nhưng không có ai đáp lời. Bạch Diệc Phi lại hô lên lần nữa nhưng vẫn không có ai lên tiếng. “Chuyện gì vậy?”, Bạch Diệc Phi chau mày, lẽ nào mình bị lừa rồi? Hay là điệu hổ ly sơn, mục tiêu của bọn họ là Lý Tuyết? Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi không dám ở lại lâu, xoay người đi về phía xe của mình, đồng thời còn gọi điện cho Bạch Hổ bảo anh ta bảo vệ Lý Tuyết. Chỉ có điều, trong lúc Bạch Diệc Phi vừa mới xoay người thì cửa kho mở ra. Bạch Diệc Phi dừng bước chân rồi lại quay người lại. “Đến rồi mà còn định đi sao?”, người nói câu này là người đàn ông tầm ba mươi tuổi, trông có vẻ lịch sự thư sinh, còn đeo cả kính. Bên cạnh gã ta còn có một người đàn ông râu ria với vẻ mặt hung hãn. Bạch Diệc Phi nhìn thấy gã đeo kính đó thì cảm thấy có chút nguy hiểm nhưng trên mặt không chút biểu cảm, hỏi: “Tao đã đến rồi, thuốc giải đâu?” “Thuốc giải ư?”, gã đeo kính cười khểnh, nói: “Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày rồi, còn cần thuốc giải làm gì nữa?” Bạch Diệc Phi sầm mặt lại, quả nhiên, đây là cái bẫy nhắm vào anh. “Đưa thuốc giải cho tao, tao tuyệt đối không phản kháng”, chỉ cần có thể cứu được Lý Tuyết, anh có chết cũng không sao. Gã đeo kính nghe thấy vậy thì bật cười, nói: “Si tình quá nhỉ? Nhưng trong mắt ông chủ, đúng là ngu xuẩn. Vì một người phụ nữ mà đến tính mạng mình cũng không cần”. “Người ngu ngốc như mày thì không bao giờ so được với ông chủ đâu”. Bạch Diệc Phi không để ý đến mà nói: “Tao chưa từng muốn so sánh với ông chủ của mày, tao chỉ muốn cứu vợ tao thôi”. “Hừm! Mày không so sánh nhưng cũng không có nghĩa là người khác không so. Không, phải nói là mày không nên tồn tại, không nên sống trên đời này mới đúng”. Tiếp đó, không đợi Bạch Diệc Phi nghĩ nhiều, gã đeo kính và tên râu ria ở đối diện đã nhanh bước lên trước, trong tay cầm đao dài chém về phía anh. Bạch Diệc Phi kinh ngạc, xoay người bỏ chạy. Gã đeo kính và tên râu ria đều là sát thủ, đối mặt với một người yếu ớt như Bạch Diệc Phi thì không tốn công chém đao làm gì cả. Chỉ có điều, trong lúc đao lớn chém xuống đầu Bạch Diệc Phi thì Bạch Hổ xuất hiện. Bạch Hổ lao về trước, đá một cái lên tên râu ria, còn một chân xoẹt qua định đá về gã đeo kính. Nhưng gã đeo kính phản ứng rất nhanh tránh được cú đá của Bạch Hổ, cũng vì thế mà đao lớn không chém lên đầu Bạch Diệc Phi được. “Mẹ kiếp”, gã đeo kính mắng một câu: “Ông mày biết ngay là mày sẽ không thành thật đến một mình mà”, vì vậy gã ta cũng dẫn theo tên râu ria kia. Bạch Hổ mặt không biểu cảm khi giao đấu với gã đeo kính. Gã đeo kính cầm đao lớn rồi tìm những góc khó đỡ để tấn công Bạch Hổ. Bạch Hổ cũng không ngại gì, mỗi lần đều tránh rất điêu luyện. Ở bên kia, Bạch Diệc Phi tránh được một lần thì tim đã đập loạn nhịp rồi. Đao đó nếu chém lên đầu anh thì chẳng phải sẽ vỡ đôi sao? Trong lúc lo lắng anh vẫn không quên vỗ lên đầu mình. Nhưng Bạch Hổ đang bị gã đeo kính theo sát nên tên râu ria kia có cơ hội cầm đao lớn chém về phía Bạch Diệc Phi. Bạch Diệc Phi lại xoay người bỏ chạy, đối mặt với sát thủ thì anh không cẩn thận sẽ bỏ mạng thật. Cũng không biết có phải ông trời đùa giỡn anh không nhưng trong lúc anh chạy vội, chưa chạy đến bên cạnh xe mình thì chân bị mấy cây cỏ quấn chặt lấy. “Bịch” một cái, Bạch Diệc Phi ngã sấp mặt trên đất. “Mẹ kiếp”, Bạch Diệc Phi mắng một câu, vừa bò lên vừa nhìn về sau. Nhưng khi nhìn thấy thì Bạch Diệc Phi sợ đến mức suýt nữa gào hét lên. Tên râu ria kia đã đuổi kịp anh, đao lớn đã đến trước mặt. Đứng trước nguy hiểm, Bạch Diệc Phi phát huy sức mạnh tiềm tàng chưa bao giờ có trước đó. Anh nghiêng người né tránh, đao lớn chém xuống đất. Bởi vì dùng sức quá mạnh nên đao lớn của tên râu ria xuyên cả vào đất. Bạch Diệc Phi vội bò dậy rồi tiếp tục chạy về phía xe của mình. Tên râu ria phía sau dùng lực nhấc đao lên, mũi đao còn mang theo ít đất nhưng dường như không ảnh hưởng gì đến độ sắc của nó. Tên râu ria chạy nhanh mấy bước đuổi kịp Bạch Diệc Phi, một tay nắm chặt vai anh, sau đó đao nhắm chuẩn chém về lưng anh. Trong lúc nguy cấp, một bàn tay đột nhiên xuất hiện nắm chặt lấy tay của tên râu ria rồi dùng sức bóp chặt, sau đó đá một cái. Tên râu ria đau đớn lùi về sau mấy bước. Hơi thở Bạch Diệc Phi trở nên gấp gáp, xoay người nhìn lại rồi có chút kinh ngạc: “Từ Lãng?” Từ Lãng không để ý đến Bạch Diệc Phi mà giao đấu với tên sát thủ kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]