Ngộ nhỡ châm sai thì khéo cái mạng nhỏ này cũng khó giữ. Viện trưởng và chủ nhiệm lại hy vọng Lưu Hiểu Anh để xảy ra sai sót. Đến lúc đó, chỉ e cô ta có quỳ xuống khóc lóc xin lỗi thì cũng không đủ đền mạng cho người ta. Lúc này viện trưởng và chủ nhiệm hoàn toàn quên mất một điều, họ là bác sĩ. Vì một chuyện nhỏ nhặt mà bỏ mặc tính mạng của người khác, đâu còn đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất của một bác sĩ? Bạch Diệc Phi nắm chặt nắm đấm, trong lòng như cầu khẩn, nhất định phải tỉnh lại. Chỉ cần tỉnh lại thì anh sẽ tăng thêm tiền, bất luận phải bỏ ra bao nhiêu tiền để họ tìm ra người hạ độc. Một lát sau, Lưu Hiểu Anh lấy cây kim bạc trong tay mình rồi châm lên, sau đó thở một hơi nói: “Đợi thôi! Nửa tiếng chắc sẽ tỉnh lại”. Viện trưởng nghe nói thì không kìm được, châm biếm: “Hừm! Nửa tiếng đồng hồ? Cô có biết nửa tiếng có thể cứu sống được bao nhiêu bệnh nhân không? Lại còn bắt đợi nửa tiếng nữa, nếu như sau nửa tiếng đó mà Bạch phu nhân không tỉnh lại, làm lỡ mất thời gian cứu người quý báu, tôi xem cô sẽ làm thế nào?” “Cây kim bạc này là cô châm, xảy ra vấn đề gì đều do cô chịu trách nhiệm”, chủ nhiệm nói tiếp. Lưu Hiểu Anh nhìn viện trưởng và chủ nhiệm với vẻ không muốn chịu trách nhiệm nên cô ta bĩu môi, nói: “Ông yên tâm, xảy ra chuyện gì thì một mình tôi chịu, không liên quan gì đến bệnh viện các ông cả”. “Hừm! Lại còn bệnh viện gì nữa, không có tí tinh thần trách nhiệm cứu người nào”. “Cô…”, viện trưởng và chủ nhiệm bị Lưu Hiểu Anh nói cho sắc mặt đỏ bừng. Bạch Diệc Phi không thèm để ý đến cuộc tranh cãi của họ mà chỉ chăm chú nhìn Lý Tuyết, anh mong đến giây phút được nhìn thấy cô mở mắt ra. Còn Lưu Hiểu Anh cũng chú ý đến ánh mắt của Bạch Diệc Phi, lúc này trong lòng có chút xúc động. Thoắt cái nửa tiếng đồng hồ qua đi, không ai ra khỏi phòng bệnh. Có người thì đợi xem kịch hay, có người thì tin sẽ có kỳ tích xuất hiện, tóm lại là mọi người đều đang đợi. “Tỉnh rồi kìa”, không biết là ai hét lên một câu, ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía đó. Lý Tuyết khẽ chớp mắt rồi từ từ mở mắt ra, đồng thời các dữ liệu trên thiết bị ở người cô cũng hoạt động lại bình thường. Mọi người đều kinh ngạc đến đờ đẫn người ra: “Đúng là tỉnh rồi”. “Thần kỳ quá đi”. “Đúng là thần y”. Ngưu Vọng vô cùng kích động. Cô gái này tuổi trẻ mà y thuật lại cao siêu như vậy, lại còn hiểu cả Đông y và Tây y nữa, đúng là nhân tài. Còn viện trưởng và chủ nhiệm thì chấn động và cũng có chút lúng túng. “Làm sao có thể thế được?” “Đến bác sĩ Ngưu không chữa được mà cô ta dựa vào một cây kim bạc là có thể làm người ta tỉnh rồi?” Thấy vậy, Lưu Hiểu Anh chỉ thản nhiên nói: “Tây y hao khí huyết, Đông y dưỡng khí huyết, rõ ràng, cô gái này gặp vấn đề về khí huyết”. “Tây y có cái hay của Tây y, Đông y cũng có cái hay của nó”. Viện trưởng và chủ nhiệm nghe thấy vậy thì không nói nên lời. Bạch Diệc Phi cứ ngồi nhìn Lý Tuyết, vì vậy anh là người đầu tiên nhìn thấy Lý Tuyết tỉnh lại, giờ đây kích động bước lại gọi: “Tuyết Nhi”. Lý Tuyết nghiêng đầu thì nhìn thấy vẻ mặt Bạch Diệc Phi đầy kích động. Cô biết khi mình ngất đi, Bạch Diệc Phi đã rất lo lắng cho cô, vì thế khẽ cười nói: “Em không sao đâu”. Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì sống mũi cay cay, anh rất muốn khóc nhưng anh không thể. “Ừm, em không sao rồi”, Bạch Diệc Phi gật đầu đáp lại. Lưu Hiểu Anh ở bên cạnh thấy vậy liền nói: “Sức khỏe của cô vẫn còn yếu, tôi đề xuất là tốt nhất nên ở bệnh viện theo dõi, ngộ nhỡ xảy ra gì ngoài ý muốn thì còn kịp thời xử lý được”. Bạch Diệc Phi không ngẩng đầu lên mà chỉ ừm một tiếng, sau đó nghĩ tới gì đó, hỏi: “Cô là bác sĩ của bệnh viện sao?” Thật ra câu này đúng là lời thừa. Nhìn cô ăn mặc, cộng với ban nãy cô nói chuyện với viện trưởng và chủ nhiệm là biết cô không phải bác sĩ. Vì vậy Bạch Diệc Phi hỏi thế chỉ là ám chỉ viện trưởng phải giữ Lưu Hiểu Anh ở lại, bởi vì chỉ có cô ấy mới chữa được bệnh của Lý Tuyết. Lúc này Ngưu Vọng bước ra giải thích: “Cô gái này đến viện phỏng vấn”, nhưng Ngưu Vọng không nói kết quả, bởi vì buổi phỏng vấn trước đó không được vui vẻ cho lắm. Bạch Diệc Phi cũng đoán ra được. Anh ngẫm nghĩ chút rồi nói với Lưu Hiểu Anh: “Có thể mời cô làm bác sĩ riêng cho Tuyết Nhi không?” “Xin lỗi, tôi từ chối”, Lưu Hiểu Anh từ chối trực tiếp luôn. Cô ta học bao nhiêu năm như vậy thì không chỉ đơn giản muốn làm bác sĩ tư. Cô ta cũng có lý tưởng của riêng mình. Chỉ làm bác sĩ tư thì làm sao thực hiện được ước mơ của mình chứ? Mọi người đều vô cùng sửng sốt, đây là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước đấy, tuyển làm bác sĩ tư cho vợ người ta thế mà còn từ chối? Lưu Hiểu Anh chỉ cảm thấy Bạch Diệc Phi rất quen nhưng không nhớ ra thân phận của anh, vì vậy cô từ chối rất quả quyết. Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì rất thất vọng, hiện giờ chỉ có Lưu Hiểu Anh mới có thể cứu Lý Tuyết. Nếu như Lý Tuyết ngất xỉu như lần trước mà không có Lưu Hiểu Anh, vậy thì Lý Tuyết chẳng phải sẽ….Anh không dám nghĩ thêm nữa. Lúc này, viện trưởng lên tiếng: “Bảo cô làm bác sĩ tư, đã là coi trọng cô lắm rồi đấy, cô đừng có không biết điều như vậy”. “Người khác muốn làm bác sĩ tư của chủ tịch Bạch cũng không được đâu”. Lưu Hiểu Anh nghe thấy từ ‘chủ tịch Bạch’ thì trong đầu như lóe lên gì đó nhưng vẫn không chắc chắn. Cô bèn nói: “Tôi có muốn hay không thì đó là việc của tôi, liên quan gì đến các người không?” “Tôi thấy các người không có bản lĩnh nên mới ghen tỵ khi tôi có cơ hội này thì có”. “Cô…”, viện trưởng giơ tay lên chỉ về phía Lưu Hiểu Anh: “Tí tuổi đầu đến lượt cô dạy đời tôi sao?” Bọn họ quả thật có ghen tỵ, với thân phận của Bạch Diệc Phi, nếu làm bác sĩ tư cho họ thì tiền lương sẽ cao hơn bệnh viện nhiều, công việc lại còn nhẹ nhàng nữa, có ai mà không muốn đi chứ? Lưu Hiểu Anh bĩu môi không nói gì nhưng ý tứ đã rất rõ ràng. Lúc này Lý Tuyết đột nhiên lên tiếng: “Chồng à, em muốn về nhà”, cô không muốn ở lại bệnh viện lạnh lẽo này. Bạch Diệc Phi dừng lại một chút sau đó gật đầu, nói: “Được, chúng ta về nhà”. Lời nói vừa dứt, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía này, viện trưởng nói: “Chủ tịch Bạch! Hiện giờ sức khỏe của phu nhân như vậy thì nên để lại bệnh viện sẽ tốt hơn”. “Đúng thế, chủ tịch Bạch, ở lại viện sẽ tiện hơn. Nếu như gặp phải tình huống đột xuất thì chúng tôi còn có thể chữa được”, chủ nhiệm cũng gật đầu tán thành. Ngưu Vọng định nói gì nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài. Bạch Diệc Phi liếc nhìn bọn họ một cái, nói: “Cứu chữa? Lần này ai trong số các người cứu được vợ tôi thế?” Viện trưởng và chủ nhiệm cứng họng, không nói nên lời. Lưu Hiểu Anh nhìn Lý Tuyết, vừa lúc Lý Tuyết cũng nhìn cô ta, khẽ cười: “Cảm ơn cô đã cứu tôi”. Lưu Hiểu Anh trầm ngâm một lát, không từ chối thẳng thừng mà nói uyển chuyển: “Tôi không đồng ý làm bác sĩ tư nhưng thời gian này có gì cần thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào”. “Cảm ơn cô”, Bạch Diệc Phi lưu lại số điện thoại của Lưu Hiểu Anh, sau đó đưa Lý Tuyết về. Trên đường về, Lý Tuyết đột nhiên nói: “Chồng à, nếu em chết…”. Lý Tuyết chưa nói dứt lời, Bạch Diệc Phi liền ngắt lời: “Đừng nói linh tinh, em sẽ không chết đâu, em sẽ sống trăm tuổi”. Lý Tuyết khẽ cười, cô còn không rõ tình hình sức khỏe của mình sao? Cô biết mình thật sự không kiên trì được bao lâu nữa rồi. “Nếu như em chết thì anh lấy vợ khác đi”, Lý Tuyết muốn khi mình ‘đi’ rồi, Bạch Diệc Phi còn quãng đời dài phía sau không thể không có ai ở bên chăm sóc được. Bạch Diệc Phi sau khi nghe xong thì dừng lại chút, đột nhiên cổ họng nghẹn ngào, anh hít một hơi thật sâu, nói: “Cả đời này Bạch Diệc Phi chỉ có một vợ duy nhất là Lý Tuyết thôi”. Lời nói vừa dứt thì trong xe bỗng yên ắng lạ thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]