Chương trước
Chương sau
Trong xe, pheromone mùi dừa và mùi hạt dẻ trộn lại với nhau, quấn quýt triền miên, dụ dỗ trái tim của mỗi người.
Túc Khiêm nghiêng đầu nhìn kĩ cậu thanh niên kia.
Môi cậu mở ra rồi lại khép, hỏi anh điều gì đó, mà anh lại chỉ chú ý đến bờ môi ấy đang sáng bóng, lấp lánh vệt nước, đỏ đến diễm lệ.
"Túc tiên sinh?"
Thấy Túc Khiêm mãi không nói gì, Tô Dục Chu không khỏi nhìn về phía anh, mà Túc Khiêm thì đã thu hồi ánh nhìn.
"Túc Khiêm."
Sau đó, cậu nghe thấy giọng người kia.
Tô Dục Chu chớp mắt mấy cái mới nhận ra đó là tên của anh.
"Khiêm trong quân tử khiêm nhường?"
"Ừm."
Túc Khiêm.
Tô Dục Chu lặp lại cái tên này, cảm giác nó chẳng hợp với chủ nhân của mình gì cả.
Mặc dù cậu với Túc Khiêm chưa nói với nhau được mấy lời, nhưng dù có thế nào thì cậu cũng không cảm thấy Túc Khiêm là kiểu quân tử khiêm nhường lễ độ.
Tô Dục Chu hơi nhíu mày: "Anh phải cho tôi một lý do, Túc Khiêm."
Cậu nghiêm túc hỏi: "Tại sao anh lại muốn tiếp tục duy trì... Loại quan hệ này? Chẳng lẽ anh muốn bao nuôi tôi à?"
Câu cuối vừa được thốt ra, ấn đường của cậu lập tức nhăn tít, lộ vẻ không vui.
Dựa trên đủ loại biểu hiện của anh ta thì cậu chẳng thấy có tí tình yêu nào, mà cái câu "cậu có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì" thật sự đậm mùi bố đường bao nuôi.
Nhưng chuyện này không nằm trong kế hoạch cuộc đời của Tô Dục Chu.
Cậu thừa nhận là người đàn ông bên cạnh cậu này, trong mắt cậu, anh ta rất hấp dẫn.
Đêm đó thật sự là chuyện ngoài ý muốn, cũng không thể phân rõ là rốt cuộc ai sai nhiều hơn... Nhưng, cậu vốn rất có thiện cảm với người trước mặt này.
Mà hành động sau đó của Túc Khiêm, cũng có thể nói là ga lăng.
Mặc dù chỉ là bữa tối và thuốc, nhưng chúng đã xuất hiện vào thời điểm cậu cần nhất.
Với lại, Túc Khiêm cũng không ép cậu.
"Nói cho cậu cũng được... Bởi vì liên tục lạm dụng thuốc ức chế nên tôi đã bị nhờn thuốc, dẫn đến việc kì tình nhiệt bị hỗn loạn."
Thanh âm của Túc Khiêm vang lên.
Thấy anh bắt đầu giải thích, Tô Dục Chu vội hồi hồn nhìn sang, chăm chú lắng nghe.
Thông thường mà nói, kì tình nhiệt là đều là sau khi trưởng thành mới xuất hiện, đại khái mỗi năm phát tác một lần. Ban đầu có thể chu kì sẽ không ổn định cho lắm, nhưng qua hai ba năm sẽ trở nên bình thường.
Mà Túc Khiêm, từ lúc thành niên đến giờ vẫn luôn dùng thuốc ức chế, từ lần đầu tiên phát tình, anh đã tiêm thuốc ức chế hiệu quả mạnh nhất để đảm bảo kì tình nhiệt sẽ không gây ra được bất cứ ảnh hưởng nào với mình.
Cùng vì lạm dụng thuốc ức chế như vậy nên mới dẫn đến tình trạng hiện giờ.
"Hôm đó, trước khi ra ngoài, thật ra tôi đã tiêm sẵn thuốc ức chế." Túc Khiêm nói: "Nhưng đến tối tôi bị một lượng lớn pheromone Alpha tấn công, nên kì tình nhiệt phát tác."
Tô Dục Chu hồi tưởng lại hình ảnh bữa tiệc ngày hôm đó, cậu ở trên lầu có nhìn thấy Túc Khiêm đứng trò chuyện cùng với mấy người cao to, mà họ thì vừa nhìn đã biết là Alpha.
Thế nên sau đó kì tình nhiệt ập đến, anh ấy mới sốt ruột chạy vào thang máy như vậy, ai ngờ mình lại đột ngột xông vào?
Đại khái là nhìn ra được cậu đang nghĩ gì, Túc Khiêm còn bổ sung: "Tôi đã đặt trước phòng tổng thống ở tầng cao nhất, có thang máy chuyên dụng đi thẳng lên, mà thang máy đó cũng cần có thẻ mới mở được."
Tô Dục Chu né tránh ánh mắt của Túc Khiêm.
Tức là, chuyện đêm hôm đó vẫn không thể trách Túc Khiêm được, anh ấy đã chuẩn bị đầy đủ để bảo vệ bản thân... Nếu như mình không...
"Nhưng tôi thật sự không biết..."
Tô Dục Chu vẫn cảm thấy rất oan ức: "Tôi chỉ muốn nhắc anh là anh đánh rơi đồ ở bệnh viện..."
Túc Khiêm nhìn cậu, đáy mắt hiện chút mới lạ.
Từ nhỏ đến lớn, những Alpha mà anh gặp được, không một ai là không có tư tưởng A gia trưởng. Bọn họ kiêu ngạo, hùng mạnh, tùy tiện, dù cho mặt ngoài nho nhã lễ độ đến mấy thì cũng không thay đổi được cảm giác ưu việt trời sinh trong xương máu.
Nhưng cái sự ưu việt đó, anh chưa từng cảm nhận được ở trên người cậu Alpha này, thậm chí... Còn cảm thấy cậu thật dễ bắt nạt.
Túc Khiêm ngập ngừng vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu cậu thanh niên.
Mái tóc dày mềm mại, cảm giác chạm vào thật dễ chịu. Mà cậu ấy cũng không lập tức né tránh, chỉ khẽ ngước lên nhìn anh với cặp mắt cún con.
Ôn hòa, trong veo, không hề có sự công kích.
Khiến anh cũng vô thức thu hồi những chiếc gai đang dựng thẳng của mình.
Túc Khiêm thu tay về, thấp giọng nói: "Tôi đã cho người đi lấy mặt dây chuyền về, cảm ơn cậu."
Tô Dục Chu bỗng trở nên vui vẻ.
Cậu suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tức là kì tình nhiệt của anh bị hỗn loạn, lại bị nhờn thuốc ức chế nên mới cần tôi?"
Cậu hồi tưởng lại những lời người này vừa nói --- Tôi muốn thử xem có tác dụng không, giống như đêm hôm đó.
Mà kết quả là có tác dụng.
Cậu không hề đánh dấu Túc Khiêm, nhưng kì tình nhiệt của cả hai người họ đều được khống chế --- Thật ra cậu cũng không biết đánh dấu kiểu gì, ngay cả pheromone của mình cậu còn không khống chế được.
"Ừ." Túc Khiêm không phủ nhận.
Tô Dục Chu do dự nhìn anh, cậu nói: "Nếu vậy thì anh tìm Alpha đánh dấu tạm thời có khi còn tốt hơn."
Omega và Alpha không giống nhau, kì tình nhiệt của Omega có thể thông qua tiêm thuốc ức chế hoặc đánh dấu để làm dịu.
Nhưng cậu vừa mới dứt lời đã thấy người đàn ông vốn đang có vẻ mặt ôn hòa lập tức trở nên lạnh lùng.
"Tôi không thể chấp nhận cho bất cứ ai đánh dấu mình, dù có là Alpha hay Beta."
Ánh mắt anh vừa lạnh vừa ngạo nghễ.
"Tôi, Túc Khiêm, sẽ không bao giờ trở thành vật sở hữu hay bị phụ thuộc vào bất cứ ai!"
Alpha và Beta đều có thể rót pheromone vào trong tuyến thể của Omega để tiến hành đánh dấu tạm thời. Sau khi bị rót pheromone vào cơ thể, Omega sẽ nảy sinh sự ỷ lại với chủ nhân của pheromone đó, quyến luyến, thậm chí là sinh ra cảm xúc như phục tùng.
Mặc dù mức độ đó thấp hơn nhiều so với đánh dấu hoàn toàn, nhưng đã đủ khiến Túc Khiêm không thể nào chịu đựng.
Tô Dục Chu nhìn Túc Khiêm, bỗng ngẩn người.
Mà lúc này, Túc Khiêm lại nói: "Một tháng nữa tôi sẽ làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể."
"Thế nên trong một tháng tới, tôi cần cậu."
Kì tình nhiệt của anh đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn, dù có tiêm thuốc ức chế thì nó vẫn có thể phát tác bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu.
Trong lúc đó, anh có thể giam bản thân mình lại, nhưng như vậy quá bị động, ai biết được liệu có xảy ra chuyện bất trắc nào không? Khi kì tình nhiệt phát tác, anh thật sự không thể phản kháng.
Mà giờ, anh đã có một lựa chọn tốt hơn.
Ban nãy hai người cũng đã thí nghiệm, nó thật sự có hiệu quả.
"Cậu đồng ý giúp tôi, tôi sẽ không bạc đãi cậu, cậu có thể đưa ra bất cứ điều kiện nào, chỉ cần nằm trong khả năng của tôi."
Túc Khiêm thấp giọng nói, rất có cảm giác như đang giải quyết công vụ.
Tô Dục Chu thì kinh ngạc nhìn anh: "Phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể? Chẳng phải làm vậy sẽ khiến cơ thể bị tổn thương rất lớn sao?"
Túc Khiêm nhàn nhạt liếc cậu một cái.
"Đó không phải là chuyện của cậu." Anh nói: "Tôi đã nói lí do cho cậu, cậu cũng nên cho tôi một câu trả lời chắc chắn."
Tô Dục Chu bĩu môi, nhưng không nói gì thêm mà nhíu mày suy tư, dường như đang tự hỏi một vấn đề trọng đại rất khó giải quyết.
Mà cái này đúng là một vấn đề khó giải quyết.
Túc Khiêm không giục cậu mà kiên nhẫn chờ đợi.
Rốt cuộc Tô Dục Chu cũng mở miệng: "Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng anh phải nghe tôi nói."
Túc Khiêm nhíu mày.
Biết anh muốn từ chối, Tô Dục Chu lập tức nói: "Anh vừa nói là tôi có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào."
"Tôi có thể hỗ trợ cậu về mặt tài chính."
Khuôn vừa mới trở nên ôn hòa của Túc Khiêm lại lạnh như băng, như thể bị kích hoạt cơ chế phòng ngự: "Không Alpha nào có thể ra lệnh cho tôi, bao gồm cả cậu."
Tô Dục Chu chớp chớp mắt, ra lệnh? Nghiêm trọng đến thế sao?
Cậu nhìn Túc Khiêm, từ nãy, không, từ lần đầu gặp nhau cậu đã có thể cảm nhận được Túc Khiêm có thái độ thù địch rất mãnh liệt với Alpha.
Cậu không biết anh đã trải qua những gì, cũng không thể hiểu cho cảm giác của anh, nhưng...
"Tôi không định ra lệnh cho anh."
Tô Dục Chu suy nghĩ, đổi cách nói: "Có lẽ, điều kiện của tôi là... Anh phải thực hiện mười, không, hai mươi yêu cầu của tôi."
Túc Khiêm hơi tròn mắt, trên mặt xuất hiện vẻ khó tin: "Cậu quá tham lam rồi, Alpha."
"Một."
"Phải là hai mươi cái!"
"Ba, không thể nhiều hơn được nữa." Người đàn ông triển khai bộ mặt của tư bản, cương quyết nói.
Tô Dục Chu nhíu mày: "Túc tiên sinh, anh hãy hiểu cho rõ, giờ anh mới là người cần tôi."
Túc Khiêm lại không hề nhượng bộ.
"Nếu như tôi không nhớ nhầm thì hôm nay cậu là người chủ động tìm đến tôi."
Tô Dục Chu nghẹn lời, đúng là vậy, hôm nay đúng là mình chủ động tìm anh ta, còn lên xe...
Cậu mím môi.
Ngay khi Túc Khiêm cho rằng mình đã thắng, anh lại nghe được cậu thanh niên nói: "Vậy quên đi, tôi về đây."
Sau đó cậu thẳng thừng mở cửa xe.
Túc Khiêm nhíu mày, nhưng không ngăn cản.
Anh cho là cậu nhóc này đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, cái trò xiếc đó dùng với anh thì vẫn còn non lắm.
Nhưng mà, sau khi xuống xe, cậu thanh niên vẫy tay với anh xong, cứ thế không chút lưu luyến đi vào trong khách sạn.
Túc Khiêm một mực nhìn theo cậu, nhìn cậu nhanh nhẹn thoải mái bước đi, không hề quay đầu lại lấy một lần, bóng lưng cứ thế biến mất ở cửa xoay khách sạn.
Đúng là Tô Dục Chu cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Cậu không thiếu tiền đến mức phải bán mình, đúng là cậu có thiện cảm với Túc Khiêm, nhưng thiện cảm là thứ rất mong manh, nó giống như bong bóng chạm cái là vỡ tan.
Nếu Túc Khiêm cứ giữ thái độ đó, cậu còn lâu mới chịu làm công cụ cho anh ta, dù sao thì kĩ thuật cũng thường thôi...
Nghĩ đến đây, Tô Dục Chu đi nhanh hơn một chút.
Vừa về tới phòng mình, cậu lập tức chui vào nhà tắm, tẩy rửa sạch sẽ những dấu vết còn lưu lại, sau đó bôi thuốc.
Trong gương phản chiếu khuôn mặt hơi vặn vẹo vì đau đớn của cậu, sau đó là ánh mắt có phần hờn dỗi.
Ban nãy thì không sao, giờ lại bắt đầu đau.
Để mà so sánh thì cả người cậu trắng mịn tinh khiết, nếu như không phải trên người vẫn còn lưu lại mùi hạt dẻ thì đúng là không nhìn ra cậu vừa mới trải qua chuyện gì ---
Bọn họ còn chưa từng hôn lấy một lần, càng không có chuyện trồng dâu.
Lần đầu ở tình trạng hỗn loạn như vậy thì thôi đi, nhưng lần này cũng không có.
Thế nên Tô Dục Chu có thể khẳng định là Túc Khiêm chỉ coi mình như một công cụ làm dịu kì tình nhiệt. Nghĩ đến đây, cậu không khỏi mím môi.
Hừ, anh giàu thế mà, tìm người khác là được rồi.
"Leng keng ---"
Tô Dục Chu vừa từ phòng tắm ra đã nghe thấy tiếng chuông cửa reo.
Nhân viên phục vụ đã mang cơm trưa tới rồi à?
Cậu đi ra mở cửa, lại không ngờ rằng người đứng bên ngoài là Túc Khiêm.
Người đàn ông nhìn cậu một cái, quay đầu đi, trong chất giọng trầm thấp mang theo chút bá đạo: "Thu dọn hành lí, đi theo tôi."
Tô Dục Chu không nhúc nhích.
Mặc dù Túc Khiêm quay đầu sang chỗ khác, nhưng khóe mắt vẫn luôn để ý đến cậu. Thấy Tô Dục Chu không những không cựa quậy mà có vẻ còn định đóng cửa, anh đành phải nhìn thẳng vào cậu, miễn cưỡng nói:
"Tôi đồng ý với điều kiện vô lý của cậu, Alpha."
"Hai mươi yêu cầu, tôi chấp nhận. Nhưng những yêu cầu đó không được vi phạm nguyên tắc và giới hạn của tôi."
Tô Dục Chu nhìn anh, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng cong môi, để lộ chiếc răng nanh.
"Được."
"Vậy yêu cầu thứ nhất, không được gọi tôi là Alpha nữa. Anh có thể gọi tôi là Tô Dục Chu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.