Cửa chính khách sạn S.
Liên tục có người ra kẻ vào cửa xoay của khách sạn, thỉnh thoảng sẽ có ánh mắt rơi trên hai người Túc Khiêm và Tô Dục Chu, còn nhìn vài lần mới thu hồi.
Dù sao thì bề ngoài của bọn họ thật sự quá xuất chúng.
Mà hai người kia thì dường như đã quen với cái nhìn chăm chú của quần chúng.
Đối mặt với câu hỏi của Túc Khiêm, Tô Dục Chu siết chặt nắm đấm: "Tại sao anh biết tôi ở phòng nào?"
Túc Khiêm nhún vai.
"Có lẽ cậu có thể thử khiếu nại khách sạn."
Anh cũng không phủ nhận việc mình thông qua thủ đoạn không chính thống để lấy thông tin, sau đó quan sát Tô Dục Chu, khẽ hỏi:
"Vết thương sao rồi?"
Chỉ một câu nhẹ nhàng đó thôi đã đủ cho hai tai Tô Dục Chu nóng bừng, cậu ngước lên trừng Túc Khiêm một cái, trong mắt là xấu hổ và giận dữ.
Túc Khiêm hơi khựng lại.
Thấy vành tai thấp thoáng dưới mái tóc ngắn của cậu thanh niên đã đỏ rực, cùng với hương dừa nhàn nhạt đột ngột ập tới, anh mím môi, thấp giọng nhắc nhở:
"Pheromone của cậu lại tiết ra ngoài."
Tô Dục Chu nghe vậy thì giật mình, có hơi bối rối muốn thu hồi đống pheromone mình vô thức tiết ra, kết quả lại phát hiện hương dừa quanh người càng lúc càng nồng.
Cậu không khỏi sốt ruột: "Cái này... Tôi..."
Nhưng không đợi cậu nói hết, Túc Khiêm đã trầm giọng nói: "Lên xe tôi rồi nói."
Dứt lời, anh còn liếc nhìn đám người xung quanh.
Hôm nay, trước khi ra ngoài anh đã tiêm một liều thuốc ức chế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/920031/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.