Edit: Ry
Nghe được vấn đề của Tô Dục Chu, Túc Khiêm thoáng ngừng tay, sau đó tiếp tục đánh răng. Nhổ bọt ra, súc miệng xong dùng khăn mặt lau khô, anh mới thấp giọng đáp: "Chắc sẽ tới."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tô Dục Chu lập tức sốt ruột.
"Cái gì làm sao?" Túc Khiêm vò khăn, sau đó lau mặt cho thanh niên.
Nuôi hơn một tháng, cuối cùng cũng mọc ra được chút thịt.
Tô Dục Chu nhắm mắt lại để anh lau, miệng nói tiếp: "Em bây giờ không phải là Alpha, thế giới này cũng không có thuốc ức chế, đến lúc anh tới kì thì phải làm sao đây?"
"Thuốc ức chế... Anh có mang một ống."
Túc Khiêm đặt khăn xuống, hôn lên môi thanh niên, nếm được vị kem bạc hà.
Có khi...
Nên thử tìm xem có vị dừa không nhỉ?
Anh nghĩ, giặt khăn mặt sạch sẽ rồi phơi lên kệ. Mà Tô Dục Chu nghe anh nói vậy không khỏi mừng rỡ. Nhưng cậu lại nhanh chóng rối rắm.
"Chỉ có một ống, không đủ..." Cậu cau mày.
Kì tình nhiệt sẽ kéo dài suốt một tháng, bệnh viện thường sẽ kê mười ống thuốc ức chế, mà tình huống của Túc Khiêm còn tương đối đặc biệt...
Túc Khiêm lắc đầu, bế Tô Dục Chu về lại phòng ngủ, giúp cậu thay đồ.
Trong lúc Tô Dục Chu dưỡng thương, Túc Khiêm luôn chăm sóc cậu như vậy, anh không chỉ không mất kiên nhẫn, mà còn coi chuyện này như tình thú giữa hai người.
"Không đủ cũng không sao." Anh nói.
So với Tô Dục Chu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/3619599/chuong-117.html