Edit: Ry
Túc Khiêm nhìn Tô Dục Chu, ánh mắt dần trở nên dịu dàng. Anh vươn tay xoa mặt cậu.
Sắc mặt thanh niên trắng bệch như giấy, nhưng vừa uống chút cháo nên cũng khôi phục được chút hồng hào, chỉ là vẫn trông ốm yếu như cũ.
Anh khẽ nói: "Trước hết em nuôi bản thân tử tế đi đã."
Tô Dục Chu không khỏi bĩu môi, lầm bầm: "Em sẽ mau chóng khỏe lại..."
"Em tốt nhất nên như vậy." Túc Khiêm vươn tay bóp mũi cậu một cái, trong mắt thấp thoáng ý cười.
Giờ Túc tiên sinh đã rất ít khi tỏa ra cảm giác ngang ngược u ám lần đầu họ gặp. Anh như được rửa sạch tất cả bệnh tật dai dẳng, cả người trở nên thông suốt hơn nhiều, càng thêm chững chạc. Mặc dù đôi khi anh vẫn rất cố chấp, nhưng hầu hết thời gian luôn là một loại dịu dàng lắng đọng qua tháng năm, khiến anh càng thêm hấp dẫn với sự trưởng thành ôn hòa.
Tô Dục Chu cứ như vậy chăm chú nhìn anh.
Dần dà, thanh niên rủ mắt, chui vào lồng ngực Túc Khiêm, trước vẻ sửng sốt của anh, cậu nhỏ giọng nói:
"Em xin lỗi..."
Âm thanh ngập đầy sự áy náy.
Túc Khiêm cúi xuống nhìn cái đầu xù xù của cậu, cuối cùng vươn tay ôm người yêu vào lòng, như muốn khảm cậu vào cơ thể mình. Anh vừa nghĩ đã biết nhóc con ngốc này đang áy náy vì cái gì, khẽ nói: "Giữa chúng ta không cần phải nói những lời này."
Tô Dục Chu: "Nhưng anh là vì em nên mới..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/3619598/chuong-116.html