Edit: Ry
Hội trường rộng lớn như vậy hoàn toàn tĩnh lặng.
Trên sân khấu, khi người đàn ông xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn.
Anh mặc bộ âu phục được cắt may khéo léo ôm vào người, tóc vuốt ngược ra sau, trông đầy tinh thần, tràn ngập sự khôn khéo và tinh anh của một người từng trải trong xã hội hiện đại, mỗi cử chỉ lại có một sự tao nhã không thể miêu tả thành lời.
Tất cả mọi người dán mắt vào anh, Túc Khiêm lại rủ mi, trong một mảnh mờ tối tìm kiếm dáng hình khiến anh nhớ da diết.
Anh nhanh chóng tìm được cậu.
Chàng trai ngồi ở hàng ghế rất gần sân khấu, gần như là chính diện, anh chỉ cần nhấc mắt là có thể thấy cậu nhờ chút ánh sáng yếu ớt.
Trong một thoáng, ánh mắt hai người đan vào nhau.
Tô Dục Chu chắc chắn, Túc Khiêm nhìn thấy cậu.
Khuôn mặt nghiêm túc tuấn tú của người đàn ông chậm rãi hiện nét cười, ánh mắt hàm chứa niềm vui đã được kiềm chế và sự dịu dàng, khiến anh đứng dưới ánh đèn càng thêm mê người.
"Thình thịch --- Thình thịch ---"
Tô Dục Chu có thể nghe được tiếng trái tim trong lồng ngực mình kịch liệt nhảy lên.
May mà đèn trong hội trường không bật.
Cậu thầm nghĩ, nếu không chắc chắn cậu sẽ bị mọi người phát hiện từ mặt đến tai đều đỏ rực.
Tại sao Túc Khiêm lại đến đại học S? Sao anh ấy lại đứng trên sân khấu, làm giảng viên cho buổi tọa đàm này của bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/3619554/chuong-72.html