Sáng thứ hai, Phàn Mộng nửa tỉnh nửa ngủ gọi điện thoại cho Kiều Sở, nói: “Alô…… Hôm nay tôi không thể quay lại trường học, cậu hãy giúp tôi điểm danh.”
Kiều Sở kinh ngạc, nói: “Quen biết cậu gần một năm, lần đầu tiên thấy cậu bị bệnh. Vậy ngày mai cậu có trở về không?”
Phàn Mộng đã không còn sức lực để nói một câu hoàn chỉnh, hắn dường như chỉ là tùy tiện phun ra mấy âm tiết, lừa gạt một chút liền cúp máy, thâm chí việc ghi chép giấc mơ lại cũng không làm. Bệnh đến nỗi mơ màng, cuối cùng hắn cũng không có nằm mơ. Không, có lẽ là ES đã mơ, nhưng ý thức tầng ngoài của Phàn Mộng đang bị ma bệnh tra tấn, nên không thể nhớ được bất kỳ giấc mơ nào. Chỉ là mỗi lần hắn xoay người ở trên giường, thì vị trí dưới eo bị chạm vào, khiến hắn cảm nhận được một cơn đau âm ỉ, Phàn Mộng phải ưỡn lưng, hơi cong mông lên, tránh cho nó ma xát trực tiếp với nệm.
Nhờ cơn bệnh này, hắn gần như hoàn toàn quên mất mình đã làm gì với Sở Triệu Xuân ở trong mơ ngày đó. Hắn nhớ mình đã dựa lưng vào trong ngực Sở Triệu Xuân trong toàn bộ quá trình, ở dưới sự khống chế nhẹ nhàng nhưng lại không thể chống cự của Sở Triệu Xuân, hắn đã vuốt ve cơ thể của mình từng chút một, sau đó Sở Triệu Xuân dùng ngón tay dính một thứ gì đó vừa dính vừa lạnh bôi xuống thân dưới của hắn, moi móc hậu huyệt làm Phàn Mộng cảm thấy đau đớn một trận, tiếp theo lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-xuan/197479/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.